Không gian ngoài nhà hàng **Mảnh Đất Kỳ Diệu** bỗng trở nên im lặng đến kỳ lạ. Linh ngồi lặng trước màn hình hệ thống an ninh, ánh mắt tập trung cao độ vào từng biến động nhỏ nhất trong phạm vi bảo vệ của nhà hàng. Những dòng số liệu nhấp nháy liên tục báo hiệu rằng mọi thứ vẫn an toàn, nhưng Linh cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Đêm nay sẽ không yên bình.
Trước khi bắt đầu việc nấu ăn sáng như mọi khi, Linh quyết định bước ra ngoài kiểm tra khu vườn. Ánh trăng chiếu rọi những luống cây đang phát triển mạnh mẽ, những loại thực vật quý giá mà cô đã dày công chăm sóc để cung cấp nguyên liệu cho nhà hàng. Mỗi cây đều mang một giá trị đặc biệt, nhưng cũng là mục tiêu mà không ít kẻ thèm khát.
Linh kiểm tra từng hàng cây, bàn tay cô lướt nhẹ qua lá cây. Cảm giác mềm mại của chúng phần nào giúp cô bình tĩnh lại, nhưng một nỗi lo mơ hồ vẫn đè nặng trong lòng. Cô nhớ lại lời cảnh báo từ người đàn ông bí ẩn hôm qua. Hắn sẽ không đơn giản mà rời đi, chắc chắn sẽ còn quay lại với một mối nguy lớn hơn.
---
Vào lúc nửa đêm, một cơn gió mạnh bất ngờ nổi lên. Tiếng lá cây va vào nhau tạo thành âm thanh sột soạt như tiếng thở dài của khu rừng. Linh khép chặt cửa nhà, bước nhanh về phía căn bếp để chuẩn bị cho một đêm dài. Cô quyết định chế biến một vài món ăn mang tính chất bảo vệ và hồi phục, phòng khi bất trắc xảy ra.
Cô lấy ra những nguyên liệu quý giá nhất mà mình có: **Trái Đen Nguyệt**, một loại quả hiếm chỉ nở vào những đêm trăng tròn. Loại quả này không chỉ giúp tăng cường sức mạnh cơ thể mà còn có khả năng giúp người sử dụng tỉnh táo và tăng cường phản xạ. Linh cảm thấy cần phải sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào xảy ra.
---
Khi bếp lửa bập bùng trong nhà bếp, bên ngoài tiếng động bất thường bắt đầu xuất hiện. Linh nghe rõ những tiếng bước chân lặng lẽ nhưng đầy rình rập ngoài hàng rào. Ánh đèn từ hệ thống chiếu sáng dọc theo nhà hàng nhấp nháy, như thể cảnh báo có sự xâm nhập.
Linh hít sâu, bước ra quầy chính. Cô đã sẵn sàng, và không có ý định nhượng bộ.
Bất ngờ, một âm thanh vang lên từ phía cửa. Một nhóm người xuất hiện trong bóng tối, đứng trước lối vào nhà hàng. Ánh đèn hắt lên gương mặt họ, một nhóm người lạ với dáng vẻ dữ tợn. Dẫn đầu là người đàn ông đã gặp Linh vào đêm hôm trước. Hắn mỉm cười lạnh lùng, tay đút túi quần, ánh mắt đầy khiêu khích.
"Chúng tôi trở lại như đã hứa," hắn nói, giọng trầm trầm, mang theo sự đe dọa ngấm ngầm. "Cô đã suy nghĩ lại về lời đề nghị của chúng tôi chưa?"
Linh giữ thái độ điềm tĩnh. "Như tôi đã nói, tôi không có thứ anh muốn."
Người đàn ông nhếch miệng, gật đầu như đã đoán trước câu trả lời của cô. "Tốt thôi, nếu cô đã chọn con đường khó khăn, thì đừng trách chúng tôi." Hắn ra hiệu cho nhóm của mình, và ngay lập tức, từng người một rút ra vũ khí. Mắt họ ánh lên sự quyết liệt, sẵn sàng phá hủy mọi thứ để đạt được mục tiêu.
"Nhà hàng này có hệ thống bảo vệ. Các anh sẽ không thể làm gì được đâu," Linh nói, giọng cô rõ ràng nhưng không chút nao núng.
Người đàn ông phá lên cười. "Hệ thống? Cô nghĩ vài ba tấm chắn điện tử có thể ngăn chúng tôi sao? Chúng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc này."
Trái tim Linh thắt lại. Hắn đã biết về hệ thống bảo vệ. Nhưng không như những gì hắn tưởng, hệ thống của nhà hàng không chỉ là những tấm chắn bình thường. Nó mạnh mẽ và thông minh hơn bất kỳ hệ thống nào bên ngoài.
Khi nhóm người bắt đầu tiến lại gần, một luồng sáng xanh bao quanh tòa nhà. Hệ thống bảo vệ đã kích hoạt, tạo ra một vòng tròn năng lượng chắn mọi thứ khỏi việc xâm nhập. Những tên kia dừng lại, nhìn chằm chằm vào lớp năng lượng, không dám tiếp cận quá gần.
"Điều này... không giống như chúng tôi nghĩ," một người trong nhóm khẽ nói, rõ ràng cảm thấy bất an.
Người đàn ông dẫn đầu hừ một tiếng. "Bình tĩnh! Chỉ là một lớp bảo vệ tạm thời thôi. Chúng ta có cách phá giải nó."
Hắn ra hiệu cho một tên đứng phía sau. Người này lôi ra một thiết bị kim loại nhỏ gọn, lấp lóe ánh đèn đỏ. Hắn đặt nó xuống đất, ngay sát mép của vòng bảo vệ. Linh nhận ra đó là một thiết bị phá sóng năng lượng, có thể làm gián đoạn bất kỳ hệ thống phòng thủ nào dựa trên năng lượng.
"Không được!" Linh khẽ thốt lên, nhưng đã quá muộn.
Thiết bị bắt đầu phát ra tiếng kêu nhỏ, và ngay lập tức lớp bảo vệ xanh xung quanh nhà hàng bắt đầu mờ đi, như thể đang dần mất năng lượng. Linh biết rằng cô chỉ có vài phút trước khi toàn bộ hệ thống phòng thủ bị vô hiệu hóa hoàn toàn.
---
Linh nhanh chóng quay lại phía bếp, lấy ra vài chai thuốc đặc biệt mà cô đã tự tay chế tạo. Những chai thuốc này không chỉ giúp phục hồi thể lực mà còn tăng khả năng chiến đấu trong thời gian ngắn. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ phải sử dụng chúng cho bản thân, nhưng giờ đây, không còn lựa chọn nào khác.
Linh nuốt vội một viên thuốc, cảm nhận được dòng năng lượng nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể. Cô cảm thấy từng giác quan của mình trở nên nhạy bén hơn, cơ bắp linh hoạt hơn. Cô bước nhanh ra phía cửa, đối diện với nhóm người bên ngoài. Hệ thống phòng thủ đã gần như bị vô hiệu hóa hoàn toàn, chỉ còn lại một lớp mỏng manh che chắn.
"Đây là cơ hội cuối cùng của các anh. Rời đi ngay lập tức, nếu không muốn chịu hậu quả," Linh cảnh báo, giọng cô lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Người đàn ông không trả lời, hắn chỉ nhếch mép cười. "Cô không hiểu tình thế của mình sao? Không còn gì bảo vệ cô nữa rồi."
Hắn bước một bước về phía trước, ngay lập tức lớp bảo vệ cuối cùng biến mất, để lộ toàn bộ khu vực nhà hàng trống trải trước mặt bọn chúng.
Nhưng thay vì hoảng sợ, Linh vẫn đứng vững, ánh mắt kiên định. Cô biết rằng trận chiến này không chỉ là về việc bảo vệ nhà hàng, mà còn là bảo vệ tất cả những gì cô đã xây dựng trong suốt thời gian qua. Những kẻ kia sẽ không bao giờ có được điều họ muốn.
---