Cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua, mang theo hương thơm dịu ngọt của cây cỏ. Ánh nắng cuối ngày chiếu xuống làm tỏa sáng cả một vùng trời vàng rực, biến mảnh đất nhỏ phía sau nhà hàng của Linh trở thành một nơi gần như huyền ảo. Mọi thứ yên bình đến lạ thường, một sự yên tĩnh mà bất cứ ai bước vào cũng có thể cảm nhận được.
Ngồi trước khu vườn nhỏ, Linh chăm chú quan sát những mầm cây đang bắt đầu vươn lên từ đất. Đó không phải là những cây bình thường, chúng là kết quả của nhiều tháng trời thử nghiệm, chăm sóc kỹ lưỡng và cả những nỗ lực không mệt mỏi của cô. Mỗi hạt giống Linh gieo trồng đều chứa trong mình tiềm năng lớn lao, có thể tạo ra những loại quả kỳ diệu mang lại sức mạnh, chữa lành vết thương, hay thậm chí tăng cường may mắn cho người ăn.
Thế nhưng, con đường để trồng được những loại cây này không hề đơn giản. Mảnh đất Linh có không lớn, nhưng nó chứa đựng một điều gì đó đặc biệt – một loại năng lượng mà chỉ cô mới có thể khai thác. Cô đã phát hiện ra nó từ những ngày đầu tiên bước chân vào thế giới mạt thế này, khi tất cả mọi thứ xung quanh đều tan hoang vì đại dịch zombie.
Linh khẽ cười, ánh mắt long lanh nhìn về những mầm non trước mặt. “Các em phải lớn nhanh nhé,” cô thì thầm, tay nhẹ nhàng chạm vào từng chiếc lá non, cảm nhận sự sống đang dần lan tỏa. Cô không chỉ trồng cây vì niềm vui mà còn vì sự sống còn của chính mình. Những loại cây này, cùng với nhà hàng nhỏ mà cô sở hữu, là nguồn sống duy nhất của cô trong thế giới đầy hỗn loạn này.
Nhà hàng **Mảnh Đất Kỳ Diệu** của Linh nằm cách xa khu dân cư đổ nát, nơi những con người sống sót lẩn trốn khỏi lũ zombie. Từ khi đại dịch bùng phát, mọi thứ đã thay đổi. Thế giới mà Linh từng biết giờ chỉ còn là ký ức xa vời. Tuy nhiên, trong khi mọi người đang lo sợ và chiến đấu để sống sót, cô lại tìm thấy nơi này, một góc nhỏ của thế giới như thể được chừa lại cho riêng cô.
Linh bước vào bên trong nhà hàng của mình, nơi tường gạch đã bạc màu và những chiếc bàn ghế đơn giản nhưng gọn gàng được sắp xếp cẩn thận. Dù không lớn, nhưng nhà hàng này là ngôi nhà thực sự của cô, nơi cô có thể cảm nhận được sự an toàn và bình yên giữa thế giới mạt thế điên cuồng. Đặc biệt, không ai có thể gây hại cho cô khi họ đặt chân vào phạm vi của nhà hàng. Đây chính là điều kỳ diệu lớn nhất mà nhà hàng mang lại – một tấm lá chắn vô hình bảo vệ mọi thứ bên trong khỏi mọi hiểm nguy bên ngoài.
Nhưng để duy trì năng lượng của nhà hàng, Linh phải đối mặt với một nhiệm vụ không dễ dàng: thu thập tinh hạch zombie. Những viên tinh hạch phát sáng kỳ lạ này là nguồn năng lượng chính mà cô cần để nâng cấp và duy trì hệ thống bảo vệ của nhà hàng. Chúng cũng là chìa khóa để cô có thể mở rộng mảnh đất, trồng thêm nhiều loại cây mới và thu hoạch những trái cây kỳ diệu hơn.
Nhớ lại lần đầu tiên cô đối mặt với lũ zombie, Linh cảm thấy một chút lạnh sống lưng. Những ngày đầu khi mọi thứ bắt đầu, cô không biết gì về thế giới này hay cách để tồn tại. Nhưng bây giờ, cô đã khác. Cô hiểu rằng việc chiến đấu không chỉ là để bảo vệ bản thân, mà còn là để tiếp tục gieo trồng hy vọng, không chỉ cho mình mà còn cho những người khác.
---
Chiều hôm đó, tiếng chuông nhỏ nơi cửa ra vào nhà hàng vang lên, kéo Linh ra khỏi dòng suy nghĩ. Một người khách lạ mặt bước vào, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi. Anh ta mặc một chiếc áo khoác cũ kỹ, bị rách vài chỗ, dấu hiệu rõ ràng của những trận chiến ngoài kia.
"Chào cô, đây có phải là nhà hàng không?" Người khách hỏi, giọng khàn khàn, có lẽ vì đã trải qua nhiều ngày không nghỉ ngơi.
Linh gật đầu, mỉm cười thân thiện. "Đúng vậy, đây là **Mảnh Đất Kỳ Diệu**. Anh có muốn ăn gì không?"
Người khách nhìn quanh, có vẻ ngạc nhiên trước không gian yên bình và ấm cúng của nhà hàng. "Tôi nghe nói ở đây có những món ăn... đặc biệt," anh ta nói, cố giấu đi vẻ hoài nghi trong giọng nói.
"Đúng vậy," Linh đáp, bước tới quầy bếp nhỏ. "Món ăn ở đây không chỉ giúp anh no bụng, mà còn có thể giúp anh hồi phục sức lực, thậm chí mang lại may mắn."
"Thật sao?" Người khách khẽ nhếch mép, dường như vẫn chưa tin tưởng lắm. Nhưng có lẽ sự mệt mỏi đã khiến anh không còn lựa chọn nào khác. "Vậy tôi sẽ thử một món."
Linh nhẹ nhàng chuẩn bị bữa ăn, chọn từ những loại rau củ và trái cây mà cô đã tự tay trồng ngoài vườn. Cô không cần phải vội vàng, vì cô biết rằng khách hàng của mình đều cần thời gian để thư giãn và cảm nhận sự yên bình mà nhà hàng mang lại.
Chỉ trong vài phút, Linh đã đặt trước mặt người khách một bát súp nóng hổi, mùi thơm lan tỏa khắp phòng. Đó là món súp từ củ cải thiên thanh – một trong những loại củ mà cô mất rất nhiều công sức để trồng. Loại củ này có khả năng hồi phục sức lực nhanh chóng và giúp tinh thần tỉnh táo, điều mà những người sống sót trong thế giới này luôn khao khát.
Người khách chậm rãi đưa thìa lên miệng, và ngay lập tức đôi mắt anh ta sáng lên. "Nó... thật sự có tác dụng!" anh ta kinh ngạc thốt lên, cảm nhận sự hồi phục rõ ràng trong cơ thể.
Linh chỉ cười. Cô đã thấy điều này nhiều lần trước đây – khi khách hàng nhận ra rằng thức ăn của cô không chỉ ngon mà còn mang lại lợi ích thực sự. Nhưng với Linh, đó không chỉ là việc nấu ăn hay cung cấp thực phẩm. Cô muốn tạo ra một nơi mà mọi người có thể tìm thấy sự bình yên và hy vọng giữa cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy.
---
Sau bữa ăn, người khách lạ mặt rời đi với bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn lúc anh ta bước vào. Linh đứng trước cửa nhà hàng, nhìn ra khoảng không tĩnh lặng bên ngoài. Trời đã chập choạng tối, và những cơn gió lạnh bắt đầu kéo về. Cô khẽ rùng mình, nhưng không phải vì sợ hãi.
“Ngày mai sẽ lại là một ngày bận rộn,” Linh tự nhủ, nhìn về phía mảnh đất của mình. Những cây non sẽ lớn lên, và cùng với chúng, hy vọng cũng sẽ nảy mầm thêm một chút nữa. Nhưng cô biết, để duy trì điều này, cô cần chuẩn bị kỹ lưỡng hơn cho những thử thách phía trước.
Thế giới ngoài kia không ngừng biến đổi. Những kẻ nguy hiểm, những sinh vật đáng sợ không chỉ dừng lại. Linh cần thêm năng lượng, thêm tinh hạch, và có lẽ là một kế hoạch lớn hơn để mở rộng phạm vi bảo vệ của mình.
Nhưng ngay lúc này, khi đứng giữa bầu không khí yên bình, cô để cho tâm trí mình được nghỉ ngơi đôi chút, thả lỏng trước những gì đã qua và những gì sắp tới. Nhà hàng của cô, **Mảnh Đất Kỳ Diệu**, vẫn còn rất nhiều điều để khám phá, và cô sẵn sàng đối mặt với tất cả.