Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng rọi vào căn phòng của Linh, nhưng cô lại không thấy bình yên như mọi khi. Suốt đêm qua, những suy nghĩ về người đàn ông bí ẩn cùng ánh mắt sắc lạnh ấy cứ vẩn vơ trong đầu cô. Có điều gì đó không ổn, và Linh cảm nhận rõ rằng nguy hiểm đang đến gần hơn bao giờ hết.
Cô rời khỏi giường, vươn vai rồi bước ra ngoài khu vườn. Không gian yên ả của buổi sáng giúp cô phần nào trút bỏ những lo âu trong lòng. Những cây non đang lớn dần từng ngày, những cành lá vươn lên đón ánh mặt trời. Linh bước tới bên khóm cây Lam Ngọc mà cô đã trồng hôm qua. Chúng đang phát triển một cách khỏe mạnh, lá cây dần chuyển sang màu xanh thẫm, như báo hiệu một mùa bội thu sắp tới.
"May quá, ít nhất vẫn còn những thứ này giúp mình vững tâm," Linh tự nhủ. Cô biết rằng sự phát triển của khu vườn không chỉ mang lại hy vọng cho cô mà còn là một nguồn sức mạnh quan trọng cho nhà hàng.
---
Khi Linh quay lại nhà hàng để chuẩn bị cho ngày mới, tiếng chuông cửa lại vang lên. Một người khách bước vào, nhưng không phải là ai xa lạ – đó chính là người phụ nữ trong nhóm ba người hôm qua. Cô ta trông có vẻ lo lắng, ánh mắt liên tục dõi theo cửa ra vào như sợ bị theo dõi.
Linh bước ra chào hỏi, nhưng ngay lập tức cảm nhận được không khí khác thường. "Chào chị, hôm nay chị muốn dùng món gì?"
Người phụ nữ khẽ liếc nhanh về phía cửa rồi vội vàng bước tới quầy bếp, gần như thì thầm. "Tôi cần nói chuyện với cô, chuyện rất quan trọng. Đừng để ai biết."
Linh cảm thấy hơi bất an nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. "Chị cứ nói đi, ở đây an toàn mà."
Người phụ nữ nhìn quanh một lần nữa trước khi hạ giọng, "Cô không biết đâu, nhưng nhóm chúng tôi… không phải là khách bình thường. Họ đang lên kế hoạch tấn công nhà hàng này."
Linh sững sờ, không thể tin vào những gì vừa nghe thấy. "Tấn công nhà hàng? Nhưng tại sao? Nơi này không có gì đáng để làm điều đó cả."
Người phụ nữ lắc đầu, gương mặt lộ rõ sự lo lắng. "Cô nghĩ vậy thôi, nhưng họ biết nơi này không giống những nơi khác. Nhà hàng của cô có thể cung cấp nguồn lực mà ở ngoài kia không ai có được. Tinh hạch, thức ăn, bảo vệ… Họ muốn chiếm lấy tất cả."
Linh nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ, cố gắng giữ cho giọng nói mình không run. "Vậy tại sao chị lại đến đây để cảnh báo tôi?"
Một thoáng ngần ngại thoáng qua trên gương mặt người phụ nữ, rồi cô ta thở dài. "Tôi… không đồng ý với kế hoạch của họ. Nhưng tôi không thể ngăn cản họ được. Nếu không cảnh báo cô, tôi sẽ mang tội với lương tâm mình."
Linh im lặng, đôi mắt cô trở nên lạnh lùng và sắc bén. Cô đã biết rằng nhà hàng của mình không phải lúc nào cũng được bình yên, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng có người sẽ âm mưu phá hoại nó. Sự an toàn của nơi này là tất cả đối với cô, và giờ đây cô nhận ra rằng mình sẽ phải bảo vệ nó khỏi những mối nguy hiểm thực sự.
"Bao lâu nữa họ sẽ hành động?" Linh hỏi, giọng khẽ rung nhưng đầy quyết tâm.
Người phụ nữ nhìn xuống chân, giọng thì thào. "Trong vòng vài ngày. Có thể là ngày mai hoặc ngày kia. Họ đang chuẩn bị."
"Cảm ơn vì đã cảnh báo tôi," Linh nói, giọng nghiêm túc. "Nhưng hãy yên tâm, nhà hàng này không dễ bị phá hủy đâu."
Người phụ nữ nhìn cô với vẻ ngạc nhiên lẫn sợ hãi, nhưng rồi cô ta gật đầu nhanh chóng và rời đi ngay sau đó, không quay lại một lần nào.
---
Khi cửa nhà hàng khép lại sau lưng người phụ nữ, Linh đứng im lặng trong một lúc lâu. Tim cô đập mạnh, không phải vì sợ hãi mà là vì cơn giận âm ỉ đang dâng lên. Cô đã từng nghĩ rằng mình chỉ cần lo việc trồng trọt, nấu ăn, và sống yên ổn trong nhà hàng này, nhưng giờ đây, cô biết mình sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến thực sự.
Bước vào phòng điều khiển, Linh bật hệ thống bảo vệ lên. Màn hình trước mặt cô hiện ra bản đồ khu vực xung quanh nhà hàng, cùng với các chỉ số phòng thủ và hệ thống chống xâm nhập. Những con số trên màn hình đang nhảy múa, nhưng Linh biết rằng mình cần phải làm nhiều hơn để chuẩn bị.
"Phải nâng cấp hệ thống," cô tự nhủ, đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình. "Nhưng trước tiên, mình cần tinh hạch."
Những viên tinh hạch mà người phụ nữ để lại hôm qua không đủ để nâng cấp toàn bộ hệ thống. Linh biết rằng mình cần phải ra ngoài, đối mặt với nguy hiểm để thu thập thêm. Nhưng không còn cách nào khác, cô phải hành động trước khi nhóm người kia tấn công.
---
Buổi chiều, Linh quyết định ra ngoài khu vực an toàn của nhà hàng để săn zombie và thu thập tinh hạch. Mỗi lần ra ngoài là một lần mạo hiểm, nhưng cô đã quen với việc này. Với thanh kiếm nhỏ luôn đeo bên hông, Linh cẩn thận bước qua cánh cửa sau nhà hàng, mắt cô tập trung quan sát mọi hướng.
Khu vực xung quanh nhà hàng là một vùng đất trống trải, nơi zombie thường xuyên xuất hiện. Những con quái vật này không còn là mối đe dọa quá lớn đối với Linh nữa, nhưng mỗi lần đối mặt, cô vẫn giữ thái độ cảnh giác cao độ.
Một tiếng gầm gừ vang lên từ xa. Linh nhìn thấy bóng dáng của một vài con zombie lởn vởn ở cuối con đường. Cô rút kiếm, đôi chân nhẹ nhàng bước tới gần chúng. Trong ánh chiều tà, lũ zombie di chuyển chậm chạp, nhưng chỉ cần một phút lơ là, chúng có thể tấn công với sức mạnh không tưởng.
Linh dồn sức vào đôi chân, lao tới với tốc độ nhanh như gió. Thanh kiếm trong tay cô sáng lên khi chém qua không khí, cắt đứt từng cái đầu zombie một cách gọn gàng. Mỗi cú chém là một viên tinh hạch rơi xuống đất, lấp lánh dưới ánh mặt trời yếu ớt. Linh nhanh chóng thu thập chúng vào túi trước khi những con zombie khác kịp kéo đến.
Cô biết rằng mình không thể ở ngoài quá lâu. Lượng tinh hạch thu thập được hôm nay cũng tạm đủ để nâng cấp hệ thống phòng thủ cho nhà hàng. Linh quay lại, đôi mắt luôn cảnh giác xung quanh, tay cô nắm chặt thanh kiếm như một phần cơ thể mình.
---
Khi về tới nhà hàng, Linh ngay lập tức chạy vào phòng điều khiển, bắt đầu nâng cấp hệ thống bảo vệ. Những viên tinh hạch quý giá giúp cô gia tăng sức mạnh cho các lớp phòng thủ, từ tường chắn điện tử cho tới các cảm biến xung quanh. Linh cài đặt thêm nhiều hệ thống chống xâm nhập tinh vi hơn, đảm bảo rằng bất kỳ ai cố ý đột nhập sẽ bị phát hiện và trừng phạt ngay lập tức.
Công việc kéo dài đến khi trời tối hẳn, nhưng cuối cùng, Linh cũng hoàn thành việc nâng cấp. Cô ngả người ra ghế, thở phào nhẹ nhõm. "Tốt rồi, ít nhất mình đã sẵn sàng cho bất kỳ ai dám đến đây."
Linh biết rằng trận chiến sắp tới sẽ không dễ dàng, nhưng cô đã chuẩn bị. Nhà hàng **Mảnh Đất Kỳ Diệu** là nơi duy nhất mà cô gọi là nhà, và cô sẽ không bao giờ để bất kỳ ai cướp lấy nó.
---