Buổi sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên xuyên qua những đám mây dày đặc của thế giới mạt thế, Linh đã thức dậy. Cô rảo bước ra khu vườn phía sau, hít thở không khí trong lành. Những cây non mà cô đã chăm bón cẩn thận nay đã bắt đầu nở rộ, với những mầm lá xanh mướt tươi tốt, tràn đầy sức sống. Từng chiếc lá đọng những giọt sương đêm còn sót lại, lấp lánh dưới ánh nắng vàng nhạt.
Mỗi ngày mới là một cơ hội để cô trồng thêm, thu hoạch, và nâng cấp. Nhưng Linh không chỉ nghĩ đến mình – cô còn biết rằng, qua từng trái cây, từng món ăn, cô đang giúp những con người ngoài kia sống sót, tìm lại hy vọng trong thế giới đổ nát.
Sáng nay, cô quyết định trồng một loại cây mới – **Hạt giống Lam Ngọc**. Đây là loại cây cực kỳ quý giá, với quả có khả năng hồi phục toàn bộ năng lượng và tăng cường thể lực trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, hạt giống này cũng đòi hỏi đất giàu dưỡng chất và sự chăm sóc đặc biệt. Linh đã chuẩn bị cho việc này trong suốt nhiều ngày qua.
Cô quỳ xuống bên mảnh đất, đôi tay khéo léo đào từng lỗ nhỏ rồi nhẹ nhàng thả những hạt giống vào lòng đất, phủ lên chúng lớp đất mịn và tưới nhẹ một lớp nước. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng cô khi từng hạt giống nằm yên trong đất, như thể cô đang gieo mầm cho chính hy vọng của mình.
“Lớn nhanh nhé,” cô thì thầm, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Cô biết rằng, khi những cây Lam Ngọc lớn lên, chúng sẽ trở thành nguồn sống quý giá không chỉ cho cô mà còn cho rất nhiều người khác.
---
Buổi chiều hôm đó, Linh dành thời gian để chăm sóc những món ăn trong nhà hàng. Cô đã quyết định thử nghiệm một món mới – **Súp nấm huyền bí**, được làm từ nấm đen mà cô đã thu hoạch cách đây không lâu. Loại nấm này, ngoài khả năng tăng cường trí lực, còn giúp người ăn tập trung và tỉnh táo trong nhiều giờ liền. Đó sẽ là một món ăn hữu ích cho những ai cần phải chiến đấu với lũ zombie hoặc đối mặt với những kẻ thù nguy hiểm ngoài kia.
Khi Linh vừa xong việc, tiếng chuông nhỏ nơi cửa vang lên lần nữa. Lần này, không chỉ một mà có đến ba người khách bước vào. Họ là một nhóm, gồm hai người đàn ông và một phụ nữ, nhìn quanh nhà hàng với ánh mắt tò mò pha lẫn nghi ngờ.
“Chào các anh chị,” Linh mỉm cười bước tới. “Mời vào, các anh chị muốn dùng món gì?”
Một trong hai người đàn ông – người có vẻ là thủ lĩnh nhóm – tiến lại gần bàn, mắt nhìn khắp nơi với vẻ cẩn trọng. Anh ta trông khá cứng cỏi, mái tóc ngắn và đôi mắt sắc lạnh khiến Linh cảm nhận rõ sự phòng thủ trong từng cử chỉ.
“Chúng tôi nghe nói đây là một nơi đặc biệt,” anh ta nói, giọng trầm thấp. “Thức ăn ở đây... có thể giúp chúng tôi khỏe lại, đúng không?”
“Đúng vậy,” Linh nhẹ nhàng đáp, bước tới quầy bếp. “Mỗi món ăn ở đây không chỉ giúp no bụng mà còn mang lại những lợi ích riêng. Các anh chị có thể thử món súp nấm huyền bí hôm nay. Nó sẽ giúp các anh chị tỉnh táo hơn trong những trận chiến sắp tới.”
Người đàn ông trao đổi ánh mắt với hai người còn lại rồi gật đầu đồng ý. “Được, chúng tôi sẽ thử.”
Linh quay lại bếp, bắt đầu chuẩn bị món ăn. Khi bát súp bốc khói được đặt trước mặt nhóm khách, họ liền bắt đầu ăn một cách chậm rãi. Không khí trong nhà hàng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng muỗng thìa va vào bát và tiếng nhai nhẹ nhàng.
Không lâu sau, biểu hiện trên khuôn mặt họ thay đổi. Cả ba người dường như cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng trong cơ thể – đôi mắt sáng lên, tinh thần trở nên minh mẫn hơn hẳn.
“Món ăn này… thật tuyệt vời,” người phụ nữ lên tiếng, giọng đầy ngạc nhiên và phấn khởi. “Tôi cảm thấy như mình có thể thức suốt đêm mà vẫn tỉnh táo.”
Người đàn ông lãnh đạo gật đầu, nhưng vẻ mặt anh ta dần thay đổi, ánh mắt trở nên nghiêm trọng hơn. “Cô chủ…,” anh ta gọi Linh, đôi mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa điều gì đó sâu xa hơn. “Nơi này có vẻ an toàn, nhưng cô đã bao giờ bị tấn công chưa?”
Linh ngừng lại, đôi mắt cô đối diện với ánh nhìn sắc bén của anh ta. “Nhà hàng này có hệ thống bảo vệ riêng, không ai có thể làm hại tôi khi ở đây. Dù có kẻ nào cố tình, họ sẽ bị trừng phạt ngay lập tức.”
Người đàn ông im lặng trong giây lát, như đang đánh giá lời nói của cô. Linh cảm thấy có điều gì đó khác thường trong cách anh ta hỏi – một sự thử thách, hoặc có lẽ là mối nghi ngờ. Nhưng cô không lo sợ. Hệ thống bảo vệ của nhà hàng đã hoạt động từ rất lâu và chưa một ai vượt qua được nó.
“Thế thì tốt,” anh ta nói, đứng dậy cùng nhóm của mình. “Cảm ơn cô vì bữa ăn. Chúng tôi sẽ quay lại.”
Trước khi rời đi, anh ta để lại một chiếc túi nhỏ trên bàn. Bên trong là vài viên tinh hạch lấp lánh – thứ năng lượng quý giá mà Linh luôn cần để duy trì nhà hàng. Cô mỉm cười cảm ơn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó chưa thỏa đáng. Ánh mắt của người đàn ông đó, cái cách anh ta nhìn quanh như đang đánh giá nơi này, khiến cô không thể quên được.
---
Đêm xuống, bầu trời tối đen như mực, chỉ có vài ngôi sao thưa thớt lấp lánh trên cao. Linh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn yên ả phía sau nhà hàng. Những cây non vẫn đang lớn lên từng ngày, mang theo sự sống và hy vọng cho cô cùng mọi người. Nhưng trong lòng cô vẫn dấy lên một cảm giác lo lắng mơ hồ.
Ánh mắt của người đàn ông ban chiều hiện lên trong đầu cô lần nữa. Đó không phải là ánh mắt của một người đơn thuần đến để ăn uống. Anh ta đã đánh giá kỹ lưỡng nơi này, như thể đang tìm kiếm điều gì đó – hoặc có thể là thử thách giới hạn của nhà hàng.
Linh biết, trong thế giới mạt thế này, không ai có thể tin tưởng hoàn toàn vào bất kỳ ai. Mọi người đều chiến đấu vì sự sống còn của mình, và đôi khi, điều đó dẫn đến việc người ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được lợi ích cho riêng mình. Nhà hàng của cô là một nơi an toàn, nhưng nó cũng là một mục tiêu hấp dẫn cho những kẻ tham lam và nguy hiểm.
Cô thở dài, cố xua tan những suy nghĩ tiêu cực. Ngày mai sẽ lại là một ngày mới, và cô sẽ tiếp tục công việc của mình như mọi khi – trồng cây, nấu ăn, và chăm sóc những vị khách đến đây tìm sự bình yên. Nhưng Linh biết rằng, một lúc nào đó, cô sẽ phải đối mặt với những kẻ xấu thực sự, những kẻ muốn phá hoại nhà hàng và cướp đi thành quả của cô.
“Dù thế nào, mình cũng sẽ không để mất nơi này,” Linh tự nhủ, đôi mắt cương quyết nhìn ra bóng đêm ngoài kia. Nhà hàng **Mảnh Đất Kỳ Diệu** là thành trì của cô, và cô sẽ làm mọi cách để bảo vệ nó.
---