Bà ấy ghét bỏ đầu óc của Sở Thấm, cảm thấy cháu gái của mình thật bướng, lôi kéo một tí quan hệ thì sao chứ, có quan hệ mới có đường đi.

Sở Thấm bị chọc đến đỏ trán không cãi lại nữa, thôi, dù sao cô được phân đến đâu cũng phải dựa vào hai tay mình ăn cơm.

Cô nghĩ rất thoáng, lúc những người trong thôn còn đang nghe ngóng trong tổ mình có ai thì cô đang cày xới trong ruộng rau.

Toàn bộ rau trồng vào năm ngoái đều chết sạch trong những ngày đông giá rét, may mà đất đai vẫn khá màu mỡ, Sở Thấm vẫn trồng củ cải và cải trắng theo kế hoạch.

Không còn cách nào khác, thời tiết vẫn chưa ấm lại, chỉ có hai loại rau củ này mọc tốt thôi.

Ồ, còn có rau diếp và rau chân vịt.

Ruộng rau được chia làm sáu khu vực, ngoại trừ chỗ trồng rau cải còn trồng thêm gừng và tỏi, cô cũng không bỏ qua những chỗ ở góc khuất, trồng mấy cây hồ tiêu ở đó.

Sở Thấm vùi mình trong vườn rau mấy ngày liền, thậm chí còn đang nghĩ có nên khai hoang phần đất ở sườn núi không.

Nhưng sau khi khai hoang thì không cần dùng để trồng rau nữa, cô ăn không hết. Cô lại muốn trồng ngô, không biết có được không.

Thật ra khoảng thời gian này trong lòng Sở Thấm luôn nhớ đến chuyện Trần Thiên Chương muốn mua lương thực, tin tức của anh ta chắc chắn lưu thông hơn cô nhiều, cô tự hỏi có phải anh ta biết chuyện gì rồi không.

Sở Thấm không đoán được anh ta biết được điều gì, nhưng ý định muốn dự trữ lương thực của anh ta rất rõ ràng, vậy thì cần gì phải đoán nữa, chẳng phải làm theo người ta là được rồi sao?

Sở Thấm muốn trồng ngô, lại sợ nó quá khoa trương.

Buổi tối sau khi ăn cơm tắm rửa xong, Sở Thấm ngồi trong sân suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định chuẩn bị trồng khoai lang.

Nhà cô cách xa đám đông, bên trái sườn núi có một mảnh đất trống, là một nơi rất yên tĩnh. Nếu muốn đi đến đó thì bắt buộc phải đi ngang qua ruộng rau của cô, từ từ đi xuống từ bờ rìa ruộng mới được.

Nếu đứng dưới sườn núi sẽ không nhìn thấy mảnh đất này, bởi vì nơi đó có rất nhiều cây chắn ngang tầm mắt. Điều đó cũng có nghĩa là nếu Sở Thấm muốn trồng những thứ không thể trồng thì đây là nơi thích hợp nhất, mặc dù diện tích không lớn lắm.

Không lớn lắm là như thế nào?

Sở Thấm ước chừng rồi lẩm bẩm: “Cũng khá ổn, bằng ba phần tư ruộng rau.”

Nếu làm thành ruộng bậc thang thì diện tích có thể tăng thêm một chút, lúc đó dễ trồng hơn.

Ngay vào lúc Sở Thấm chuẩn bị khai hoang thì trong thôn đã bắt đầu đi làm, và ngày mai cũng là ngày cô đi làm.

Ngày hôm đó, bà nội Tần tìm đến nhà.

Sở Thấm đang sửa chữa dụng cụ trong sân, khi thấy người đến thì sửng sốt một lúc, sau đó đón người vào nhà: “Bà nội Tần có chuyện gì sao?”

Tần Hoa đáp lại: “Không có chuyện gì to tát, chẳng phải lúc đầu cháu nhờ bà tìm một chú chó sao, sau đó bà thấy cháu đến nhà máy thép nên bảo Lão Trương nuôi trước, hôm qua họp chợ, ông ấy hỏi cháu có muốn nữa không?”

Sở Thấm vỗ trán một cái, phiền muộn nói: “Cháu quên mất. Xin lỗi bà Tần, cháu muốn chứ, vẫn muốn ạ.”

Nhà cô cần một chú chó, càng hung dữ càng tốt.

Bà nội Tần mỉm cười nói: “Không sao, lão Trương thích chó mà, để chó mẹ nuôi giúp hai tháng cũng không tệ.”

“Nhưng mà…” Bà ấy lại khó xử nói: “Nhưng chắc cháu phải tốn ít tiền, phải trả năm hào phí nuôi.”

Sở Thấm vui vẻ chấp nhận: “Không sao, năm sáu hào để giúp cháu hai tháng, có thể hiểu được.”

Tần Hoa thở phào nhẹ nhõm, bà ấy sợ cả hai bên đều không thương lượng được, vì vậy bèn nói: “Vậy buổi chiều bà đưa nó đến cho cháu, lát nữa ông già nhà bà phải vào xã học rồi.”

Cô tò mò hỏi: “Học ạ?”

“Đúng vậy, nói là bồi dưỡng, mấy ngày sau bà cũng phải đi, đến lúc đó đổi thành ông ấy trở về.” Tần Hoa thở dài.

Sở Thấm hiểu rõ, thầy lang không dễ làm, phải học, học nữa, học mãi thôi.

Tần Hoa nói xong bèn rời đi, trước khi đi Sở Thấm đưa năm hào cho bà ấy, nhờ bà ấy đưa cho lão Trương nuôi chó giúp cô.

Thời gian dần trôi qua, cơn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi trong sân, khiến lá cây xung quanh vang lên tiếng xào xạc.

Sở Thấm để đồng phục đi làm đã sửa xong sang một bên, đứng dậy chống eo nhìn ngắm trong sân, cô đã chuẩn bị một ổ chó để đón chào thú cưng nhà mình.

Dĩ nhiên ổ được làm tối giản, dù sao bản thân cô còn ở nhà bùn gỗ mà.

Sở Thấm chỉ tìm hai khúc gỗ trong nhà kho rồi dùng rìu chặt thành từng mảnh, sau đó đóng đinh làm thành một thùng gỗ không nắp, cuối cùng đệm thêm rơm rạ ở trong đó là được.

Về phần có dột mưa hay không thì… Không sao cả, đặt ổ chó ở nhà kho là không dột nữa.

Sở Thấm vô cùng hào hứng, cảm thấy rất vui khi trong nhà sắp có thêm một sinh vật biết giao lưu với người.

Cô lại quay đầu và ghét bỏ nhìn con gà chỉ biết ị còn không biết đẻ trứng, tặc lưỡi lắc đầu, đúng là không thể so sánh. Con chó nhỏ của cô phải gần tối mới đến đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play