Lúc này mặt trời lặn đằng Tây, Sở Thấm đứng trong sân nhà mình có thể nhìn thấy mặt trời đỏ rực đang lặn dần xuống núi.

Tần Trường Thành ôm lấy con chó nhỏ gần ba tháng tuổi, gõ cửa nhà cô.

“Tiểu Thấm, cháu có ở nhà không?” Ông ấy lớn tiếng gọi.

Sở Thấm vội vàng chạy ra: “Có ạ!”

Cô đang nấu cơm.

Vừa mở cửa, khi nhìn thấy chú chó trong lòng Tần Trường Thành thì đôi mắt sáng bừng lên, nói với giọng điệu chắc chắn: “Đây chính là chú chó kia!”

Tần Trường Thành mỉm cười thả chó xuống đất: “Đây là con hung dữ nhất trong cái ổ đó đấy, lão Trương huấn luyện nửa tháng, những thứ còn lại là cháu phải tự lo rồi.”

Sở Thấm dùng sức gật đầu.

Chó dữ đến mức nào gặp phải cô cũng vô dụng, cô đang nuôi chó, không phải hầu hạ nó.

Nếu không nghe lời thì dạy dỗ, dù sao chỉ cần thành chó ngoan ở chỗ cô là được.

Tần Trường Thành thả chó xuống rồi rời đi, Sở Thấm ngồi xổm xuống, ôm lấy chú chó đen không hề sợ hãi đối với môi trường xa lạ.

Đây là chú chó mực, còn là chó mực thuần chủng.

Nó có đặc điểm rất rõ ràng, đôi tai vừa lớn vừa thẳng, nghe nói thính lực phát triển hơn những loài chó khác, thích hợp để giữ nhà nhất.

Sở Thấm tạm thời không cần chó săn, chỉ cần chó giữ nhà, vì vậy rất hài lòng với chú chó mực này.

Cô vuốt ve đầu nó, không thèm để ý đến tiếng chó sủa mà nghiêm túc nói: “Sau này gọi mày là… Tiểu Bạch đi.”

Chú chó này cả người một màu đen tuyền, chỉ có nhúm lông trên trán là màu trắng.

Chủ yếu là vì trong thôn có người tên là Tiểu Hắc, thậm chí là A Hắc, nếu Sở Thấm lấy tên người ta đặt cho con chó thì chẳng phải đang tìm đường chết sao?

Cô vui mừng vuốt ve, không quan tâm Tiểu Bạch đang giãy dụa lung tung, dù sao chỉ cần đóng cửa lớn thì nó chẳng chạy ra ngoài được.

“Tự mình làm quen đi, chừng nào ngoan mới cho mày ăn cơm.”

Vào buổi tối.

Bữa tối của cô là thịt xông khói xào tỏi rừng, ăn với bánh làm từ bột cám và khoai lang, còn lấy cám nấu cháo.

Dù sao những thứ này đều rất rẻ, ăn bao nhiêu cũng không thấy đứt ruột.

Về phần chú chó, dĩ nhiên cô ăn gì nó ăn nấy.

“Khá ngoan đấy.” Sở Thấm thấy Tiểu Bạch ăn đến không thèm ngẩng đầu thì gật đầu.

Ừm, là chú chó chỉ thích ăn cháo cám, dễ nuôi.

Chú chó mực cứ như vậy mà ở lại nhà cô, nó là chú chó có mắt nhìn, những ngày đầu vào buổi tối còn kêu la bên cánh cửa, hiển nhiên muốn về lại ngôi nhà ban đầu. Nhưng sau khi Sở Thấm ôm nó về ổ hết lần này đến lần khác, chú chó đã hoàn toàn yên tĩnh hẳn đi.

Sở Thấm không biết là nó đã hiểu chuyện hay hết sức vùng vẫy nữa, dù sao cô cũng buồn ngủ muốn chết.

Cô ngáp dài kéo chăn.

Ngủ thôi!

Vào tiết xuân phân, nước suối chảy đầu nguồn.

Cơn mưa xuân chưa đến, nhưng hôm nay trong thôn đã bắt đầu đào đất khởi công để cầu sự may mắn.

Sở Thấm thuộc tổ 1 đội 2, không biết là được đi cửa sau hay là phân chia ngẫu nhiên mà cô và chú út nhà mình cùng một tổ.

Ngoài ra còn có nhà họ Trương cách vách chú Sở, mặc dù chỉ có gia đình của Trương Lão Nhị.

“Biết vì sao không?” Thím Sở chia sẻ chuyện đã hóng hớt với Sở Thấm trên đường đi đến đồng ruộng: “Hai ngày nay nhà họ Trương đã đòi chia nhà rồi, chỉ tách gia đình Trương Lão Nhị ra ngoài.”

Sở Thẩm ngạc nhiên: “Chẳng phải đã tách từ lâu rồi sao?”

Trong ký ức của nguyên chủ có chuyện này, lúc đó nguyên chủ còn trèo tường với em họ để xem trận cãi vã của nhà họ Trương.

“Chuyện đó không tính là tách ra, chỉ là ngoài miệng nói chia tài sản mà thôi. Cuối cùng vẫn là thu nhập của nhà thằng lớn thuộc về thằng lớn, của nhà thằng ba thuộc về thằng ba, còn Trương Lão Nhị, người làm nhiều nhất mà phải giao một nửa thu nhập của mình ra.” Thím Sở bụm miệng cười: “Lần này chia sòng phẳng hết rồi, Trương Lão Nhị dẫn vợ con ra ở riêng.”

Tối qua bà ấy được xem một màn kịch lớn, lúc này vẫn còn vô cùng phấn khích đấy.

Sở Thấm cảm khái: “Chà, may mà không phải Trương Lão Đại cùng tổ với chúng ta.”

Thím Sở: “…” Khóe miệng bà ấy co rút, cảm thấy chia sẻ chuyện phiếm với Sở Thấm không thú vị gì cả.

Nhưng cô lại thật lòng cảm thấy như vậy, vợ chồng Trương Lão Nhị làm việc rất giỏi, cô mong trong tổ không có ai kéo chân sau.

Mỗi tổ đều có một tổ trưởng, tổ trưởng của tổ 1 đội 2 bọn họ là một người tên Quang Triệu Hưng, mọi người đều gọi ông ấy là lão Quan.

Lão Quan phân công nhiệm vụ và phân phát dụng cụ làm nông, sau đó vung tay một cái: “Làm việc thôi, chúng ta hãy tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ xới đất trong vòng ba ngày.”

Sở Thấm đã “chộn rộn” từ lâu rồi.

Người ta vừa dứt lời, cô đã cầm cái cuốc vùi đầu cày xới ở phần đất của mình.

Cuối cùng đã trở về vùng an toàn của mình rồi, quả nhiên… cô vẫn thích hợp làm những công việc trồng trọt không cần giao lưu với mọi người nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play