Ngày hôm sau.

Không khí trong thôn tốt hơn nhà máy thép rất nhiều, khi hít thở dường như còn có thể ngửi thấy mùi tươi mát của cỏ cây.

Lâu lắm rồi Sở Thấm mới dậy muốn, cô hiếm khi ngủ đến bảy giờ sáng, bình thường vào lúc này là cô đã ăn sáng xong rồi.

Bữa sáng hôm nay là mì lạnh nướng và sữa bò.

Ba lô không gian của cô đã đầy rồi, chỉ có thể mỗi ngày tự mình tiêu hóa hết món mì lạnh nướng này.

Hơn nữa khoảng thời gian trước cô quả thật làm việc quá cật lực, không biết sau này lúc nào có thể vào thành phố nữa, vì vậy dứt khoát uống cả sữa bò.

Muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, Sở Thấm còn lâu mới để bản thân chịu thiệt vì kiếm tiền.

Sau khi ăn sáng xong, cô mang theo một hũ đào đóng hộp đi tìm thím Sở.

Lúc này bà ấy đang phơi quần áo, khi nhìn thấy Sở Thấm cũng không bất ngờ, sáng nay bà ấy đã nghe người ta nói cô trở về từ đêm qua rồi.

Bà ấy vừa giũ quần áo vừa nói: “Cháu ăn cơm chưa? Trong nồi còn vài củ khoai lang đấy, nếu chưa ăn thì ăn ở chỗ thím luôn.”

Sở Thấm đáp lại: “Cảm ơn thím, cháu ăn rồi.”

Cô đặt hũ đào ngâm xuống bàn trong phòng và hỏi: “Chú đâu rồi, còn Tiểu Kiến và Hồng Hồng nữa?”

Hai người em họ của cô tên là Sở Kiến và Sở Hồng.

“Chú cháu lên núi rồi, mấy ngày nữa phải đi làm nên nhân lúc rảnh đốn tí củi. Tiểu Kiến và Hồng Hồng đang đi học, hôm nay trường bảo phải dọn vệ sinh.” Sở Thấm nói, khi nhìn thấy hũ đào ngâm thì vô cùng kinh ngạc: “Con bé này, sao mà mang thứ đắt tiền như thế đến đây chứ.”

Sở Thấm mỉm cười: “Không sao, nhà máy tặng quà năm mới, có hai hũ lận.”

Thím Sở trả lại cho cô nhưng cô không nhận.

“Cháu không lấy thật à? Loại đồ hộp này không mua được ở xã cung ứng của chúng ta đâu đấy.” Thím Sở lại hỏi.

Sở Thấm gật đầu.

Thím Sở bèn nhận lấy, bà ấy chưa từng ăn thử, hai đứa nhỏ trong nhà cũng chưa được nếm lần nào.

Sau khi cất đồ hộp thì bà ấy cảm khái nói: “Vẫn là người làm công tốt hơn, trong nhà có một người làm công, cả nhà không cần sầu lo nữa.”

Sở Thấm mím môi, vậy thì không phải. Người trong thành phố ăn uống mặc đều phải tiêu tiền, nếu trong nhà chỉ có một người làm công thì vẫn sống rất chật vật.

Nhưng cô không nói ra điều này, lần này cô đến để lấy lại đồ đạc gửi nhờ ở chỗ thím Sở.

Kể cả bốn con gà.

Bởi vì có quá nhiều đồ nên cô còn kéo theo xe đẩy nữa.

Thím Sở hỏi kỹ càng chuyện ở nhà máy thép xong mới chịu cho Sở Thấm đi, sau đó mang theo túi hạt bí của mình đi ngồi lê đôi mách với những người trong thôn.

Nói về chuyện gì à? Dĩ nhiên là nói chuyện nhà máy thép mà Sở Thấm đã kể rồi.

Bà ấy có thể nói tận mấy ngày trời đấy!

Sở Thấm không hề hay biết, cô đẩy nửa xe đồ đạc về nhà, rồi lại bắt đầu sắp xếp, dọn dẹp lần nữa.

Sở Thấm có bệnh sạch sẽ thậm chí còn lau cả xà nhà, càng đừng nói đến hũ lọ trong nhà.

Thế là cô dọn dẹp vệ sinh đến tận buổi tối, cuối cùng nằm bò trên giường thở hổn hển như con cá mắc cạn.

Trách sao được, cô có cơ thể cường tráng, sức khỏe như trâu, chỉ cần ngủ một giấc, sáng mai thức dậy lại tràn trề sức sống!

Chuyện phải làm khi về nhà không chỉ có dọn dẹp vệ sinh mà còn phải cày xới chỗ rau cải… Chờ đến lúc đi làm thì không có thời gian cày nữa.

Sở Thấm không biết khi nào mới đi làm, nhưng nghe nói đội trưởng đã phân chia các tổ khu vực rồi, hình như cô được phân vào tổ 1 đội 2.

Có thể nói rằng hiện tại mọi thứ thay đổi rất nhiều, trong thôn không chỉ có bí thư của thôn mà còn xuất hiện cả đội trưởng nữa.

Đại đội trưởng tên là Hàn Định Quốc, có một người em trai tên là Hàn An Bang. Hàn An Bang vào thôn Tịnh Thủy từ rất sớm, vợ của anh ấy là Dương A Tú, điều trùng hợp là… cô ấy chính là em họ của mẹ nguyên chủ, tính ra thì là dì của Sở Thấm.

Nếu không phải thím Sở vội vàng chạy tới nói rõ mối quan hệ này với Sở Thấm, cô cũng không biết bản thân lại có mối quan hệ họ hàng quanh co với đại đội trưởng mới nhậm chức.

Đại đội trưởng quản lý việc sản xuất, tất cả mọi hoạt động sản xuất, quyền lực trong tay chắc chắn rất lớn.

Sở Thấm cảm thấy bản thân không thân quen với người ta, thím Sở lại cứ nói là có, còn cố tình nhắc chuyện này với Hàn Định Quốc.

Mục đích là gì đây?

“Đứa ngốc này, một đứa con gái như cháu, dĩ nhiên phải được phân vào tổ có nhiều người làm được việc rồi.” Thím Sở nói với thái độ chỉ tiếc sắt không rèn thành thép.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play