Lúc đến xã Dương Tử Câu, sắc trời đã tối đen, bọn họ vội vàng chạy đi, khi đến thôn Cao Thụ cũng sắp bảy giờ tối.
“Trời tối mù tối mịt, cậu đưa cháu đến nhà chú cháu trước nhé?” Lúc này cậu út Dường hoàn toàn yên tâm hỏi cô.
Sở Thấm vội vàng đáp lại: “Không cần đâu, cháu đang nhớ nhà, muốn về.”
Đùa thôi, cô chỉ muốn nhanh chóng đi kiểm tra thịt dê mà mình giấu.
Cậu út Dương không hỏi giữa hai chú cháu cụ thể đã xảy ra mâu thuẫn gì, ông ấy đưa Sở Thấm về nhà theo ý của cô.
Trước khi rời đi còn dặn dò: “Mấy ngày nay chú ý an toàn, nếu có chuyện gì thì nhớ nhờ người gọi cậu đến.” Ông ấy là người cẩn thận, lo lắng sau khi Sở Thấm làm việc trở về sẽ có người nhắm vào cô.
Sở Thấm lập tức hiểu rõ gật đầu.
Làm xong việc thì có lương mà.
Khi thấy cậu út sắp đi, cô lại nhét hai cân thịt heo cho ông ấy, đây là do cô lấy từ ba lô và cất vào hành lý vào sáng nay để chuẩn bị cho cậu út.
Cậu út Dương cũng không khách sáo, cảm thấy Sở Thấm tuy lạnh lùng nhưng khá biết cách đối nhân xử thế.
“Cậu út, trên đường chú ý an toàn.”
Sở Thấm vẫy tay, sau đó xoay người vào nhà.
Thôn trang vào bảy giờ tối khá yên tĩnh, chỉ có vài hộ gia đình biết Sở Thấm đến nhà máy thép làm công đã về.
Sở Thấm đi qua đi lại hai vòng, cuối cùng cũng chuyển hết hành lý dưới chân sườn núi đến trước cửa nhà, cô lấy chìa khóa mở cửa.
“Cót két——”
Cánh cửa bị đẩy ra, màn đêm bao phủ khắp nhà, nhưng Sở Thấm mắt tốt, có thể nhìn rõ tình trạng trong sân.
Không có thay đổi gì.
Mặt đất hình như bằng phẳng hơn một tí, có lẽ chú Sở hoặc thím Sở từng đẩy đá đè phẳng lại.
Trước khi cô rời khỏi nhà thì nghe thím Sở bảo rằng muốn làm phẳng mặt đất trong sân, xem ra bà ấy cũng thuận tay làm giúp cô rồi.
Hố bên góc tường tạm thời không có gì thay đổi.
Cũng đúng, sau khi Sở Thấm nhờ thím Sở trông coi đồ đạc trong nhà thì sẽ không có trộm tìm tới cửa đâu.
Hơn nữa trong nhà không có gì đáng tiền để trộm cả.
Cô hì hục xách hành lý vào sân, rồi lấy chìa khóa mở cửa phòng chính, thắp hai ngọn đèn dầu.
Bốn cây nến trong hành lý của cô là do Vương Kiến Minh lén đưa cho cô.
Lúc gã trông chừng nhà kho thấy trong đó có rất nhiều đồ để quên, gã là người làm công không dám đụng vào, nhưng người khác thì dám, bọn họ luôn tặng gã một ít để bịt miệng.
Gã được ép trở thành “đồng bọn”, không nhận cũng không được. Nếu thật sự không nhận thì người ta còn nghĩ rằng gã đang muốn báo cáo đấy.
Dù là tham ô thì chỉ lấy một vài thứ nhỏ nhoi, không đáng đồng tiền trong nhà máy. Chẳng hạn như nến hoặc găng tay bị tét chỉ, Vương Kiến Minh nhận được tám cây, chia cho Sở Thấm một nửa, xem như nể tình cô đưa cơm nước cho gã hai tháng nay, cô cũng vui lòng nhận lấy.
Đèn dầu được đốt lên, ánh lửa đong đưa trong cơn gió đêm.
Sở Thẩm buông hành lý xuống và ngồi trên ghế đẩu, cảm nhận mùi mốc thoang thoảng trong không khí, trong lòng lại vô cùng yên bình.
Vẫn là trong nhà khiến cô yên lòng nhất.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Sở Thấm không vội dọn dẹp hành lý mà đứng dậy đi đến nhà kho, cô để thịt dê ở đó.
Trước khi đi thời tiết rất lạnh, Sở Thấm làm rất nhiều khối băng và dùng thùng gỗ làm thành một chiếc tủ lạnh đơn giản, sau đó bỏ thịt dê vào giữa đống băng kia, dựa vào nhiệt độ hiện giờ thì chắc hẳn băng chưa tan bao nhiêu.
Quả nhiên, lớp băng bên ngoài đã tan thành nước rồi, nhưng phần băng gần thịt dê vẫn còn rất cứng cáp.
Sở Thấm dứt khoát lấy bột mì trong ba lô không gian ra và cất thịt dê vào trong.
Trước mắt, trong ba lô không gian của cô có ba loại thực phẩm là thịt heo, thịt dê và sữa bò, về phần nửa con gà rừng còn dư, cô đã cho thím Sở trước khi đi.
Sở Thấm làm xong bèn dọn dẹp hành lý một chút, bộ mì và lương thực để trong tủ bếp, hai cân bông vải để ở cuối giường, còn hũ đồ chua thì… hiếm khi tủ bếp không chứa nổi nữa, chỉ có thể đặt ở một góc trong phòng bếp.
Ngoài ra còn có những thứ lặt vặt khác như tảo tía, rong biển, thịt xông khói và đào đóng hộp thì có thể nhét vào tủ bếp, cuối cùng nhét đến suýt chút không khóa được cửa tủ.
Sở Thấm nhìn chiếc tủ đầy ắp và hài lòng gật đầu, chuyến đi xa này của cô đúng là bội thu!
Bận bịu cả ngày, cô dọn hành lý xong thì không làm gì nữa, vừa tắm xong đã ngả đầu ngủ say.