Trần Thiên Chương không ngờ Sở Thấm lại nhạy bén đến vậy.
Ấn tượng của anh ta đối với cô gái này là một người bán mạng làm việc, không thích nói chuyện, còn rất thẳng thắn, về phần thông minh sáng suốt thì… Xin lỗi nhé, quả thật không có miếng nào.
Nếu cô thông minh thì sẽ trò chuyện với những người khác trong lúc làm việc tại buồng lò hơi để tạo mối quan hệ, có thêm cơ hội làm việc sau này.
Trần Thiên Chương đứng dựa vào cây nói: “Mua lương thực còn để làm gì nữa, dĩ nhiên là ăn rồi. Ông nội tôi đã lớn tuổi rồi, tính tình hơi bướng, ông cụ cứ mong trong nhà có lương thực, người làm cháu như tôi chỉ có thể thỏa mãn ông ấy thôi.”
Trong mắt Sở Thấm vẫn mang theo vẻ nghi ngờ.
Được thôi, dù sao cũng không cản trở chuyện của cô.
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhà tôi không có dư lương thực, nhưng bên tôi có khu chợ, anh có thể đến đó tìm thử.”
Trần Thiên Chương: “Khu chợ của các cô còn có thể bán lương thực à?”
Biết rõ còn phạm tội à, bây giờ ngay cả khu chợ bên cạnh nhà máy thép đã không được bán lương thực và thịt nữa rồi. Dĩ nhiên thịt heo rừng săn được trong núi tạm thời không tính. Dầu, lương thực và thịt heo đều phải thu mua thống nhất, không ai được mua bán riêng lẻ cả.
Sở Thấm không chịu nói sự thật: “Cũng không thể, vẫn chưa bán lương thực. Được rồi anh đừng hỏi tôi nữa, tôi chẳng biết gì hết.”
Khoai lang khô không có bao gồm trong số lương thực được thu mua thống nhất, nhưng anh dám nói nó không phải lương thực không?
Anh ta giấu giấu diếm diếm, Sở Thấm làm theo y chang, cô nói xong bèn đút hai tay vào túi quần rời đi, trở về ký túc xá.
Trần Thiên Chương tặc lưỡi một tiếng, bắt đầu nhíu mày suy nghĩ về những lời khi nãy của cô. Anh ta đã quyết định, nếu có cơ hội phải đến nông thôn xa xôi kia xem thử.
Thời gian làm giúp việc hai tháng sắp kết thúc.
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của Sở Thấm, những người trong bếp ít nhiều gì cũng thấy lưu luyến với cô.
Đầu bếp Giang còn thở dài, bùi ngùi nói: “Cô đi rồi, khoai tây không còn sạch như trước nữa.”
“…”
Sở Thấm không nói nên lời.
Đầu bếp Giang mỉm cười: “Tôi chỉ nói đùa thôi. À đúng rồi, chẳng phải lúc trước cô nhờ tôi canh bông vải ở xã cung ứng sao, nói ra cũng trùng hợp, xã cung ứng gần nhà tôi đúng lúc có hàng, để tôi mua hai cân giúp cô.”
Sở Thẩm lập tức tươi cười niềm nở: “Cảm ơn đầu bếp Giang rất nhiều, tôi về ký túc xá lấy tiền đã.”
Đầu bếp Giang xua tay: “Không cần gấp, tôi chưa mang bông vải tới, ngày mai cô về đúng không, đến lúc đó tôi sẽ đưa cho cô.”
Sở Thấm gật đầu: “Cũng được.”
Hiện tại quả thật không dễ mua được bông vải, đặc biệt là năm nay.
Sở Thấm đến xã cung ứng trong thành phố hai lần cũng không mua được, nghe nói hai tỉnh trồng bông vải đều gặp nạn rồi, vì vậy nó đã trở thành hàng bán chạy.
Hai cân bông vải quá đủ đối với cô rồi, hoàn toàn có thể làm tấm chăn giường mỏng.
Ngày hôm sau, cậu út Dương đến đón cô.
Lúc này Sở Thấm đã lấy được bông vải rồi, còn có hai hũ đồ chua của đầu bếp Giang.
Một hũ là vỏ và chùm củ cải ngâm, hũ còn lại là gừng non ngâm, không biết đầu bếp Giang tìm đâu ra gừng non nữa.
Sở Thẩm chờ khoảng nửa tiếng đồng hồ ở trước cổng nhà máy, cậu út Dương mới chậm trễ đến nơi.
Ông ấy buồn bực nói: “Trên đường gặp phải cây to, tốn hết sức mới dọn nó sang một bên.”
Cái cây này chắc là do dân làng gần đây trồng, may mà hôm nay không gặp phải người trông chừng, nếu không còn phải cãi cọ.
Sở Thấm không biết thì ra lái xe ra ngoài còn gặp đủ chuyện nguy hiểm, xem ra mặc dù ngày nay có công an nhưng vẫn còn rất nhiều nơi lực lượng này không với tay vào được.
“Cậu út, hôm nay chúng ta vẫn ngồi xe của đội vận tải về sao?” Sở Thấm xách hành lý hỏi.
Cậu út Dương cũng xách đồ trong tay, ông ấy gật đầu: “Ngày nào đội vận tải cũng phải chạy tuyến đường này, thuận tiện chở cháu luôn.”
Sau khi ông ấy lên xe lại hỏi cô: “Ở nhà máy như thế nào, có ai bắt nạt cháu không?”
Sở Thấm lắc đầu: “Không, cháu ở đó tốt lắm, những người quen được khá tốt.”
Cậu út Dương quan sát cháu gái mình, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, chắc hẳn đang nói thật. Nhưng nghĩ lại thì Sở Thấm là một người thần kinh thô, có lẽ dù có người bắt nạt thì cô cũng không nhận ra.
Bởi vì có cây cản đường nên xe đã đổi sang đường khác để về huyện Tân Minh, mất thêm nửa tiếng đồng hồ.
Lúc bọn họ đến nơi đã là hai giờ chiều.
Hai cậu cháu đổi sang xe lừa, cậu út Dương lo tới lúc về đến nhà đã quá muộn, vì vậy đã lái xe chạy như bay khi đi từ huyện Tân Minh về xã Dương Tử Câu.