Sau ba ngày hương khói thịnh vượng, khách hành hương dần dần tản đi, chúng sinh trở về năm châu bốn biển, Lan Nhã Tự quay về với sự yên bình tĩnh mịch lúc trước.
Trong ngôi chùa vắng vẻ nơi sơn cốc, chỉ còn lại tiếng tụng kinh trầm thấp của các tăng nhân, kèm với hai ba tiếng chim đỗ quyên hót ríu rít.
Nơi yên tĩnh nhất ở núi Thiên Ngu không phải Lan Nhã Tự, cũng không phải khe núi hoang vắng, mà là ở phía sau núi.
Ở đó có một rừng tháp xá lợi, mỗi tháp bảy tầng cao tới một trăm hai mươi trượng, thấp thoáng dựng lên ở trong núi sâu, bảo hộ xá lợi, lặng im như bách tùng.
Khi Liễu Huyền từ trong tháp đi ra, y thấy một người đàn ông đang đứng quay lưng lại với mình, thân hình gầy gò, mái tóc dài đỏ rực bới lên trong kim quan. Người đó đứng bất động, thẫn thờ nhìn vào một cây cổ thụ.
Liễu Huyền đi đến trước cây cổ thụ, nhìn thấy trên cành cây khô khúc khuỷu cứng cáp có một con hồ ly gầy còm đã chết chưa được bao lâu, bộ lông của nó xám xịt xỉn màu, hai gò má hóp lại.
“Nó bị chết đói rồi.” Phục Yểm nói.
Liễu Huyền thấp giọng niệm A Di Đà Phật, vẻ mặt sầu bi.
Phục Yểm nghiêng đầu nhìn hòa thượng, hàm ý nói.
“Nó ốm đói quá rồi, nếu hôm nay không chết ở trên cây, thì sau này cũng chạy không thoát miệng cọp.”
“Kiếp này khổ ải, chỉ mong có kiếp sau.” Hòa thượng đáp.
Phục Yểm nghe vậy lại cười khẩy, tà áo khẽ tung bay, trong mắt dường như ẩn chứa vô tận thâm ý.
“Ta nghe ngươi giảng chân lý vạn pháp, thông qua kinh sách truyền bá Phật Pháp. Ta thấy ham muốn của con người tầm thường, ham muốn của yêu quái là tu tiên, ham muốn của Phật là truy cầu chân lý, so sánh ba cái này với nhau, ham muốn của Phật là mạnh nhất, thoát khỏi trói buộc của phàm thai, xuyên qua tiền sử vũ trụ, truyền thụ vô thượng diệu Pháp, vĩnh viễn được chúng sinh cúng bái, làm Thần trong mắt bọn họ. Tại sao chúng sinh lại muốn nghe và tin vào một Phật Pháp đầy tham vọng như vậy?”
“Việc khám phá vũ trụ của Phật Pháp là để giúp con người hiểu được nhân quả, phân được thiện ác, buông bỏ dục vọng, đi đúng con đường mà họ nên đi.”
“Nếu ta cũng khiến ngươi buông bỏ dục vọng, ngăn cản ngươi thành Phật, thế ngươi có bằng lòng không?”
“Ta là một hòa thượng, lớn lên ở Lan Nhã Tự, chưa bao giờ chấp nhất với việc thành Phật, ta cũng không truy cầu Bồ Đề, chỉ là ta không có vướng bận với thế gian này thôi.”
Phục Yểm nhìn chằm chằm y, im lặng không nói gì, nhưng đầu ngón tay giấu trong ống tay áo đã cắm sâu vào lòng bàn tay.
Hai người cũng không nói gì thêm, hòa thượng đã rời đi.
Không lâu sau khi hòa thượng đi mất, một con chim Phượng Hoàng bay ra từ phía sau núi Thiên Ngu, đậu trên ngọn cây.
Nó thò đầu xuống nhìn hồi lâu, sau đó biến thành một chàng trai thanh tú mặc áo lông vũ màu trắng, da dẻ trắng nõn, dung nhan tựa ngọc.
Chàng trai nhìn người ở dưới gốc cây đang lau bụi trên tay sau khi đốt xác một con hồ ly.
“Ngươi lại gặp y sao?” Chàng trai nhìn hồi lâu, mở miệng hỏi.
“Ừm.”
“Chưa đi hả?”
“Đi làm gì?”
“Tránh xa y ra.” Chân chàng trai đạp lên ngọn cây rồi nhẹ nhàng bay xuống.
Phục Yểm cười lạnh một tiếng, “Ta đã tìm y trăm năm, làm sao có thể buông tha cho y được?”
“Sao ngươi cứ phải tự làm khổ mình vậy?” Hoa Kinh Vân nhíu chặt mày, mái tóc dài trắng tuyết xõa xuống hai bên gò má.
“Dù sao thì thời gian của ta cũng không còn nhiều.”
Con ngươi trong mắt Hoa Kinh Vân chấn động, cậu nhìn Phục Yểm, sắc mặt kinh hãi không thôi.
“…Không thể nào!”
Phục Yểm dừng lại một lúc, miệng hé ra rồi khép lại, sau đó lại nói: “…Không có gì là không thể.”
Phượng Hoàng nghe thấy câu này, vẻ mặt trở nên buồn bã.
Ngàn năm ở nhân gian chẳng qua chỉ là một cái búng tay, Phục Yểm của ngày xưa ung dung tự tại, hoạt bát đầy sức sống, thiên phú hơn xa yêu thú bình thường.
Họ đã từng hứa với nhau dưới gốc cây ngô đồng: Đợi đến một ngàn năm sau, họ sẽ cùng nhau dự Cửu Thiên bách tiên yến, cùng uống Tuyết Dạ Hầu Nhi Tửu của Giao Trì tiên tử.
Mà bây giờ, lại có người chẳng thể giữ được lời hứa.
“Ta. . . Ta thử đi hỏi Phong Thù Tuyệt, hắn sẽ có cách.”
“Tiểu Bạch Tước, đã bao nhiêu năm rồi mà hễ gặp chuyện là ngươi lại đi tìm lão lưu manh, không lẽ là vì chim non tình kết hả?” Phục Yểm cất đi chiếc khăn lau tay, bất chợt nói sang chuyện khác.
“Hồ ly, rốt cuộc là vì sao ngươi lại muốn ở bên cạnh y?” Hoa Kinh Vân vẫn kiên trì hỏi hắn, trong lòng cậu có dự cảm không hay.
Phục Yểm nhìn cậu, khóe môi nở một nụ cười giễu cợt.
Hoa Kinh Vân dường như hiểu ra điều gì đó, nhưng lại nói không nên lời.
Tu vi của người trước mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn, hắn sắp chết rồi, dĩ nhiên hắn đã từ bỏ sự cố chấp với tu tiên.
Duy nhất chỉ có nỗi oán hận này, ở kiếp thứ chín đã càng ngày càng nghiêm trọng.
Cản hay không cản, giờ này khắc này, đối với Phục Yểm mà nói, đều là một loại tàn nhẫn khác.