Editor: Chuối Táo Quạ dài 50 cm nặng 1 kg

Beta:Anh Đào

Mẹ Văn gọi điện thoại hỏi thăm về người yêu của cô, đại loại như bao nhiêu tuổi. Văn Hoa gửi ảnh cho bà, mẹ Văn nói thằng bé này trông không tệ. Văn Hoa nói tuổi tác, mẹ Văn nói lớn hơn mấy tuổi thì chững chạc. Mẹ Văn lại hỏi anh làm nghề gì? Văn Hoa ngẫm nghĩ, nói là thành phần trí thức bình thường thôi. Mẹ Văn nói Tết dẫn về chơi, Văn Hoa nói để xem sau, lỡ đâu chia tay thì sao.

Sau khi tắt máy, Lâm Chính Tắc nhìn cô chằm chằm bằng vẻ mặt sa sầm, Văn Hoa lấy lòng chui vào trong lồng ngực anh để làm nũng: “Nói đùa thôi mà.”

“Tại sao lại nói anh là thành phần trí thức bình thường?”

Văn Hoa xuống khỏi người anh, ngồi quỳ ở trên ghế sofa, nhìn thẳng vào mặt anh: “Mẹ em mắc bệnh trầm cảm sau khi sinh ra chị của em, nhiều năm nay bà vẫn luôn uống thuốc. Nhà bọn em là kiểu không phân biệt ranh giới của bệnh tâm lý và bệnh thần kinh. Có năm em nghỉ về nhà mua một quyển sách mà lúc đó đang bán rất chạy là “thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải”. Bố em nhìn thấy thì thay đổi sắc mặt, nói em không sao thì xem loại sách này làm gì, sau đó vứt luôn sách của em.”

Lâm Chính Tắc bế cô đặt lên đùi mình, hôn lên tóc mai của cô: “Hiểu rồi.”

“Quan hệ của em và người nhà không tốt lắm, em cũng có rất nhiều thói hư tật xấu.” Văn Hoa nhắm mắt kể lại.

“Không sao, anh sẽ đối xử tốt với em, bất kể em như thế nào, làm cái gì, anh đều cam tâm tình nguyện đối xử tốt với em.” Lâm Chính Tắc cắt lời cô.

“Sao lại khóc rồi?” Lâm Chính Tắc cúi đầu lau nước mắt cho cô.

Văn Hoa nhào vào trong lòng anh rồi lẳng lặng rơi nước mắt.

Đó là khi nào nhỉ? Có lẽ là nghỉ hè năm nhất, trong nhà xảy ra chuyện, cô không muốn để ý tới ai. Tiểu Ma nổi giận đùng đùng tìm tới tận cửa để lên án cô, nhưng nhìn thấy cô như vậy thì Tiểu Ma lập tức hết giận.

Hôm đó cũng là ngày có thời tiết đẹp như này, Tiểu Ma cũng ôm cô như thế, nói từng câu từng chữ với cô: “Không sao, tớ sẽ đối xử tốt với cậu, cho dù cậu như thế nào, tớ cũng bằng lòng đối tốt với cậu.”

*

Sau khi Văn Hoa thuận lợi nhận được lời mời làm việc của CF thì nộp đơn xin từ chức lên công ty, khi hỏi lý do, cô cũng không giấu giếm. Công ty đồng ý một cách sảng khoái. Sau khi làm xong thủ tục từ chức, lúc về, cô vừa hay nhìn lịch thấy sắp tới kỳ nghỉ dài vào lễ Quốc Khánh, quy trình nhận chức ở CF sẽ mất một thời gian, như vậy là bỗng dưng có được hai mươi ngày nghỉ.

Vừa khéo chính là Lâm Chính Tắc phải đi công tác, cuộc sống tự do tự tại một mình bắt đầu rồi!

Điều gay go là Văn Hoa cảm thấy mình bắt đầu thấy nhớ anh hơi sớm. Ngày thứ hai, cô đã muốn quấy rầy anh, những lời như kiểu sẽ không làm phiền việc anh đi công tác lúc trước bị vứt lên chín tầng mây. Cô cảm thấy trong lòng mình có thêm một cái máy nhại, cứ tuần hoàn đặt câu hỏi “Anh đang làm gì?” và “Khi nào mới về?” suốt 24 giờ.

Chắc chắn là tại vì bản thân cô đang ở nhà anh, khắp nơi đều có bóng dáng của anh, thế là Văn Hoa về chỗ bên kia của mình ở một đêm, lại tới chỗ Quyên Tử ở ké một đêm, nhưng máy nhại vẫn còn nguyên.

Vì thế, cô bắt đầu tích cực quấy rầy Lâm Chính Tắc, chuyện đời khó lường mà. Hai người tựa như đổi chỗ cho nhau, Văn Hoa biến thành yêu tinh nhỏ quấn người, Lâm Chính Tắc bắt đầu đi theo hình mẫu kiểu kiêu ngạo lãnh đạm, một câu “Ngoan” “Đang bận” là có thể đuổi cổ cô một ngày, buổi tối về khách sạn lại gọi video trêu chọc cô. Tim cô bị làm cho nhộn nhạo không yên.

Ra ngoài lăn lộn thì đều phải trả giá, mấy ngày nay cô xem như đã cảm nhận được cảm giác khó chịu khi bị nhử nhử rồi.

Càng nhử cô lại càng muốn chạy tới dây dưa.

[Anh cứ nói thẳng ra đi, có phải anh nuôi bồ ở bên ngoài không? Không sao đâu, em có thể chịu được, chúc hai người hạnh phúc. Em sẽ lập tức thu dọn đồ nhường chỗ cho niềm vui mới của anh.]

[Nuôi một mình em là đủ rồi.] Anh trả lời.

[Anh đang làm gì vậy?] [Khi nào mới về?] Máy nhại lại bật chế độ online, nào ngờ Lâm Chính Tắc ở đối diện lại cười cực kỳ thoải mái.

Hôm quay về, cô thật sự tựa vào trên cửa rồi ngây ngốc chờ đợi, thang máy vừa kêu lên cô lập tức mở cửa lao ra. Vừa mới nhìn thấy nửa người cô đã nhào tới treo lên người anh làm nũng: “A a a, nhớ anh quá đi mất!”

Trợ lý ở đằng sau kinh ngạc rớt cả cằm xuống đất, trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên với bác sĩ Lâm. Mấy tháng trước bọn họ vẫn còn là cặp tình nhân lạnh nhạt đến mức đi công tác một tuần mà còn không liên lạc, nháy mắt đã biến thành dáng vẻ này rồi sao?!

“Được rồi, người đi rồi, tiếp tục đi.” Sau khi trợ lý lấy tài liệu rồi rút lui đúng lúc, Lâm Chính Tắc nghiêm túc giang hai tay ra với cô, mặt viết rõ mau tới chà đạp anh đi. Văn Hoa nhào qua chính là một cái chụt.

“Ừm, xem ra ngày mai anh lại phải đi công tác rồi.” Lâm Chính Tắc được nụ hôn hấp tấp mà nồng nhiệt chẳng có kết cấu gì của cô làm cho vô cùng hài lòng.

“Được, vậy anh phải mang em theo nhé!”

Văn Hoa rất nhiệt tình, dăm ba cái đã tự cởi sạch sành sanh, chui vào trong lòng anh. Lâm Chính Tắc ôm cô, không kịp về phòng, cứ đứng như vậy, nhấc một chân của cô lên rồi thúc vào trong.

“Ướt như vậy à? Đây là cục cưng nhớ anh hay là nhớ được cắm vào?” Lâm Chính Tắc trêu chọc cô.

“Nhớ anh… cắm vào em nha…” Văn Hoa Kề tai nói nhỏ lời khêu gợi, cô quấn lấy sau lưng anh kẹp chặt anh, khiến cho Lâm Chính Tắc rên lên một tiếng.

Hai người làm từ phòng khách vào phòng ngủ, Văn Hoa đã lên đỉnh ba lần. Sau khi kết thúc, cô vẫn còn rúc vào lòng anh đòi hôn hôn như một con mèo, Lâm Chính Tắc cũng rất thèm cô. Anh cố kiềm chế để thờ ơ với cô trong một tuần đi công tác, nào ngờ mỗi lần nhận được tin nhắn WeChat làm nũng của cô là anh chỉ hận không thể lập tức bay về.

Lâm Chính Tắc chưa ăn cơm lại “chơi đùa” một lúc lâu hết số sức lực còn lại nên rất đói, anh vừa ôm cô vừa cầm di động gọi cơm hộp. Tin nhắn WeChat của trợ lý đúng lúc gửi tới đây, anh cố tình bấm mở ở ngay trước mặt cô, là vé máy bay của chuyến đi ngày mai. Văn Hoa liếc mắt một cái đã im miệng, vùi đầu vào cắn anh với vẻ không vui.

“Ay! Muốn bị phạt hả?” Lâm Chính Tắc xoay đầu cô ra, mặt của người trong lồng ngực tràn ngập vẻ ai oán.

“Mai anh lại phải đi à?”

“Ừ, đi Quảng Châu tham gia một hoạt động, hai ngày.” Lời nói cũng mua vé cho em rồi bị Lâm Chính Tắc nuốt xuống.

“Hừ, em muốn đi tố cáo anh! Tìm nick Weibo có tích xanh để vạch trần anh!”

“Tố cáo anh cái gì?”

“Mặt ngoài thì làm tình nguyện quan tâm chăm sóc trẻ em cơ nhỡ, nhưng lại bỏ mặc một đứa trẻ bơ vơ ở nhà mình không hỏi han gì, kẻ hai mặt, coi thường pháp luật, sụp đổ hình tượng rồi! Một phân đội nhỏ các anh hùng bàn phím đã đủ để mắng anh ra bã trong vòng một giây rồi!”

“Ha ha ha, em là trẻ em cơ nhỡ hả?”

“Vâng!”

“Được rồi, vậy gọi một tiếng daddy đi, anh sẽ dẫn em đi cùng luôn.” Lâm Chính Tắc đè cô nằm xuống, vừa gặm môi cô vừa dụ dỗ.

“Daddy!”

*

Trải nghiệm lần đầu tiên làm trùng theo đuôi của Văn Hoa không được tốt cho lắm, cảm xúc mãnh liệt mà tiếng daddy kia mang đến chỉ bùng cháy đến rạng sáng, hành trình ba ngày hai đêm sau khi tới Quảng Châu lại hơi bị bình thường.

Chỉ tại thời tiết quá oi bức, bọn họ làm tình ở khách sạn, suối nước nóng, bể bơi, nơi nào cũng nóng tới giậm chân, lần nào cũng mất nước đến nỗi miệng khô lưỡi khô, lòng dạ bức bối.

Thậm chí cô còn bắt đầu xem ti-vi.

“Chán à?” Lâm Chính Tắc kéo tóc cô rồi hỏi cô.

“Mặt trận tiểu biệt kéo dài quá à.” Văn Hoa vô thức nói ra lời thật lòng. Nói xong thì lúng túng trong chớp choáng, cô ngoảnh đầu lại nhìn anh, nhưng anh lại đang cười.

“Bày tỏ thẳng thắn không phải là chuyện xấu, ép dạ cầu toàn mới làm ảnh hưởng tới tình cảm.” Anh giải thích.

“Nhắc đến thẳng thắn, em nghĩ, nếu như anh rảnh vào lễ Quốc Khánh thì có thể về gặp ông nội của em với em không?” Văn Hoa vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, bây giờ mới nói ra.

“Đương nhiên, dùng thân phận gì nào?”

“Bạn trai hiện tại, bạn trai yêu với mục đích kết hôn.” Văn Hoa nói một cách nghiêm túc. Anh gật đầu hiểu rõ với vẻ không hề bất ngờ vui vẻ gì, trong lòng anh hiểu rõ đây không phải là cái nhìn của cô đối với mối tình này.

Bọn họ về năm ngày vào lễ Quốc Khánh, ở khách sạn trong năm ngày.

Mẹ Văn chỉ ước gì có thể gọi toàn bộ cô gì chú bác tới gặp mặt một lần, nhưng lại bị một câu “Lỡ ngày nào đó chia tay thì phải giải thích như thế nào?” của Văn Hoa chặn ngược lại. Ở nhà bao nhiêu ngày thì Lâm Chính Tắc nghe càm ràm bấy nhiêu ngày. Ông nội ngoài 80 tuổi nói đi nói lại xem ông ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Văn Hoa như thế nào. Lần nào nói xong ông cũng đỏ hoe mắt, Văn Hoa nghe nhiều đến nỗi miễn dịch luôn rồi. Mấy năm nay cô sẽ không khóc theo nữa, nhưng lúc này lại muốn khóc.

Đến rồi, toàn bộ kho báu của mình đã bị ông nội dốc hết cho bác sĩ tâm lý trong chuyến về thăm nhà này rồi.

Lâm Chính Tắc rất có chứng mực, không hề có một câu an ủi thừa thãi vô nghĩa nào, lúc lên máy bay quay về cũng không nói lời nào. Trong lúc chờ hành lý sau khi xuống máy bay, Văn Hoa nhìn bàn xoay rồi bình tĩnh lên tiếng nói: “Lâm Chính Tắc, em về ở mấy ngày nhé.”

“Ừ, tự gọi xe à?”

“Vâng.”

“Về đến nhà an toàn thì nói cho anh một tiếng nhé.”

Văn Hoa rất sợ, bây giờ, Lâm Chính Tắc nói cái gì với cô, cô cũng không chịu nổi.

Nghỉ lễ xong, cô nhận được điện thoại gọi đi làm. Văn Hoa đi điểm danh đúng hạn, vừa vào cửa đã bị kéo đi họp, tham gia một vụ mới, lên kế hoạch tiếp thị thương hiệu cho app thuê nhà. Khách hàng rất không hài lòng về poster quảng cáo. Văn Hoa nhận việc trong lúc vội vàng cấp bách nên chưa kịp chuẩn bị xong máy tính thì đã cầm bút nghĩ quảng cáo.

Người ta hay nói làm văn thì phải khiến người khác đồng cảm, làm người tiêu dùng động lòng để moi túi tiền của bọn họ, nhưng chuyện này chỉ cần có trí tưởng tượng thì cũng có thể làm được.

Thuê nhà cũng được, mua nhà cũng thế, Văn Hoa không có cảm giác đặc biệt gì, nhà chưa chắc đã là nhà, nhà đi thuê cũng chưa chắc đã không tốt, quanh đi quẩn lại chỉ là bốn bức tường, sụp là không có cảm giác an toàn.

Cô viết kín một trang khẩu hiệu trong một buổi sáng, Văn Hoa phô-tô hai bản định tìm người xem thử. Một người đẹp quyến rũ đang ngồi ở khu hút thuốc, vừa nãy đi họp đã gặp qua rồi, hình như là bên mỹ thuật.

“Chào cậu nhé, Văn Hoa.”

“Trịnh Lạc.”

Giọng nói hồn hậu, yết hầu đột nhiên lộ rõ mồn một, đúng là vẻ đẹp phi giới tính, “Đậu xanh, cậu đẹp quá đi mất!” Văn Hoa kinh ngạc cảm thán.

Trịnh Lạc đưa bật lửa cho cô, cười cười xem như bày tỏ thiện chí.

“Giúp một chuyện nhé? Cậu xem thử mấy câu này đi, dựa vào cảm giác để gạch bỏ những cái không ổn đi, đừng gạch bừa.” Văn Hoa còn chưa nói xong, anh ta đã gạch xong rồi.

Văn Hoa giơ ngón cái khen ngợi, hai người thêm bạn WeChat tán gẫu một lát, sau đó Văn Hoa quay về báo cáo kết quả công việc.

Lúc cô thu dọn chỗ làm việc xong, Trịnh Lạc đã gửi bản thiết kế mới nhất ở trong nhóm làm việc, phông chữ đủ nổi bật, thiết kế cũng rất đẹp, nhưng lướt tới khẩu hiệu “Để thế giới không có nhà khó cho thuê” mà khách hàng thượng đế tự viết ở trên cùng, Văn Hoa cảm thấy vất vả như vậy đúng là không đáng.

Câu quảng cáo mới nhất vẫn nhận được câu trả lời là chưa hài lòng, khách hàng khăng khăng muốn đến tận nơi để giảng giải về ý nghĩa của biển hiệu, nỗ lực mời người viết quảng cáo tham dự.

Cuộc họp này kéo dài tới tận mười giờ tối, từ công ty chạy tới nhà ăn, từ nhà ăn chạy đến gara, tiễn được thượng đế này thì vẻ mặt của mọi người giống y hệt nhau, có xe thì lái xe, không có xe thì gọi xe, cúi gằm đầu, chẳng ai muốn nói thêm một câu nào nữa. Văn Hoa quay đầu nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, đang vui mừng hớn hở thì nhìn kĩ lại, biển số xe không đúng.

Ở đâu cũng như nhau, nhưng bây giờ có người ôm ấp ở nhà thì cũng không tệ lắm.

Văn Hoa lái thẳng xe về chỗ Lâm Chính Tắc bên kia, khi lên tầng, đi một bước cô lại thầm nói một lần “Văn Hoa, mày là đồ xấu xa” ở trong lòng.

Đồ xấu xa vào phòng, mỹ nam đang nằm đọc sách trong phòng ngủ, nhìn thấy cô thì vẻ mặt cũng không có gì bất thường, tựa như buổi sáng cô cũng đi ra từ cửa của căn nhà này vậy. Văn Hoa tắm xong thì quay lại nằm vào trong chăn, ôm eo anh, cùng đọc sách với anh.

“Chờ chút đi, em còn chưa đọc xong mà.” Anh muốn lật sang trang nhưng lại bị Văn Hoa cản lại.

“Em đọc không đầu không cuối thì vào được chắc?” Anh cười khẽ một tiếng, đầu của Văn Hoa cũng lay lay theo lồng ngực của anh.

“Anh không hiểu đâu, đây là mốt đọc sách mới đấy.”

“Công ty mới thế nào?” Lâm Chính Tắc để sách xuống, nằm xuống hỏi cô.

“Không tệ, so sánh với công ty cũ có hoàn cảnh khác giới cong cong quẹo quẹo thì ở đây có nhiều lựa chọn hơn.” Văn Hoa lại rúc rúc lên người anh. Lâm Chính Tắc đang định ôm cô làm chút gì đó thì cô đã ngủ rồi.

*

Sau khi tỉnh dậy, người ngủ một giấc ngon lành cành đào là Văn Hoa cảm thấy đuối lý nên chủ động chui vào trong chăn dùng miệng làm cho mỹ nam. Cô không dễ gì mới có thể gặp được Lâm Chính Tắc, mà vẻ ngoài của Lâm Chính Tắc còn là kiểu người khác phái yêu thích lại càng không dễ thấy. Văn Hoa thề hàng vạn lần là phải giữ anh thật chặt, không chỉ bằng tay và miệng, mà trái tim cũng phải giữ chặt.

Sau khi Lâm Chính Tắc tỉnh lại thì vô thức nhìn chằm chằm vào cô rồi thúc mấy cái, nghe thấy tiếng nôn khan ở phía dưới người thì mới tỉnh táo hẳn, kéo cô ôm lên trên người rồi vừa cắm vào rút ra vừa vào nhà tắm để tắm.

Trước đây không cảm thấy gì, nhưng bây giờ, Văn Hoa bị anh cắm rút dưới màn hơi nước dày đặc tới mức run rẩy cả người rên rỉ không ngừng lại khơi dậy nỗi oán hận trong anh. Mối tình này cứ như thể bạn giường vậy, tần suất sinh hoạt vợ chồng giống y như cặp vợ chồng đã kết hôn mười năm.

“Đừng mà...” Văn Hoa vừa phun một lần lại bị ép khom lưng cắm vào từ đằng sau. Cô có hơi nhũn chân không chịu nổi, trên tay toàn là nước, chống vào tường cũng vẫn trượt xuống liên tục, ngã vẫn còn có người ôm.

“Đừng á? Nửa tháng mới làm một lần mà em còn dám nói đừng hả?” Lâm Chính Tắc tức đến mức đánh vào mông cô. Văn Hoa có vẻ ăn cứng chứ không ăn mềm, đánh hai cái là lại ngoan ngoãn. Cô lắc mông phối hợp với anh khiến anh càng thỏa mãn hơn, miệng cũng kêu rên to hơn để làm anh vui sướng.

Sau khi làm xong, trong lúc hai người ngồi ăn sáng, Văn Hoa đột nhiên bật cười.

“Có gì hay mà cười như vậy?”

“Anh có biết một người bạn của em nói em như thế nào không?”

Lâm Chính Tắc nhướng mày tỏ vẻ có hứng thú.

“Cô ấy nói, em chỉ hợp tìm một đại ca lăn lộn trong xã hội, một lời không hợp thì cứ đánh một trận để áp đảo thì sẽ ngoan ngoãn ngay thôi.” Nói xong, nhớ lại cảnh tượng bị tét mông ban nãy, cô lại thấy càng buồn cười hơn.

Lâm Chính Tắc cũng nghĩ đến cảnh tượng y hệt như vậy. Anh không phải là người bạo lực, cũng không phải là người không khống chế được cảm xúc. Nhưng nói thật, dạo này anh có chút suy nghĩ bạo lực, lăn lộn trong xã hội thì có lẽ anh không làm được, nhưng đánh một trận để áp đảo thì anh cảm thấy mình bây giờ có thể làm được

“Ấy ấy ấy đừng mà, đi làm thôi.” Văn Hoa nhảy dựng lên chạy đi luôn, cầm túi xách rồi ngoảnh lại: “Tối nay về cho anh đánh nhé.”

Nhưng không được như mong đợi, kế hoạch bị đánh buổi tối phải gác lại, bởi vì phòng ban liên hoan riêng để chào đón đồng nghiệp mới. Văn Hoa cẩn thận ngẫm nghĩ về hành vi giống như người đàn bà xấu xa của mình, sau đó yếu ớt hỏi đồng nghiệp xem bọn họ có phiền khi dẫn người nhà theo không?

Người nhà rất sẵn lòng tới đây, không cần giới thiệu đã có người ở đây nhận ra anh, còn theo dõi anh trên Weibo nữa nên cứ quấn lấy bảo bác sĩ Lâm bấm theo dõi lại anh ta ở ngay tại đây.

Tranh thủ lúc anh đi ra ngoài nghe điện thoại, các đồng nghiệp nhao nhao túm tụm lại để hóng chuyện: “Hoa Hoa, em bệnh cỡ nào mới đi yêu bác sĩ tâm lý chứ?”

“Em có nhiều bệnh lắm, đếm không xuể, phải là người như em mới xứng làm nghiên cứu tâm lý, nghiên cứu được em thì cũng nắm được kha khá tri thức rồi.”

Lúc quay lại, cô cũng hỏi Lâm Chính Tắc câu này, Lâm Chính Tắc nghiêm túc nói: “Phải có đạo đức nghề nghiệp chứ, tôi và Văn Hoa quen nhau ở quán bar, tôi vừa gặp đã yêu cô ấy rồi.”

“Này, cái người này, sao anh lại nói dối chứ? Không phải em đã từng tới khám bệnh ở chỗ anh một lần à?”

“Em mới nói tổng cộng ba câu anh đã cho em đi rồi đúng không? Cũng trả lại tiền cho em rồi đúng không? Em mà là bệnh nhân của anh à?” Anh hỏi dồn dập ba câu liền.

Tiệc rượu kết thúc, Văn Hoa khoách cánh tay anh đi về nhà: “Lâm Chính Tắc, em nghĩ như này á, em vẫn cảm thấy khá thích phiên bản tình yêu cấm kị giữa bác sĩ và bệnh nhân. Sau này bọn mình nhất trí dùng cách nói này với người khác nhé.”

Lâm Chính Tắc đỡ trán thở dài: “Tra tấn thể xác của anh, lại còn muốn phá hỏng chuyên môn của anh, em chọn một ngày để khiến anh tức chết trong một lần luôn đi.”

Sau khi quay về, Văn Hoa thật sự bị cởi quần ôm lên đùi rồi tét mông. Tay đánh mười mấy cái lại còn ngại đau tay, Lâm Chính Tắc tiện tay cầm điện thoại lên để đánh cô, mới hai cái mà Văn Hoa đã đau phát khóc. Nhưng khóc lại cảm thấy mất mặt nên chỉ khóc thút thít, tiếng kêu khóc đè nén khiến Lâm Chính Tắc cứng ngắc.

Cảm giác mông sưng đỏ mà vẫn bị cắm vào từ phía sau là như thế nào?

Nếu như thú vui của người thích bị ngược đãi là vừa đau vừa sướng thì Văn Hoa cảm thấy mình thật sự không phải kiểu người này.

“A a a… hức…” A là sướng mà hức là đau, cô muốn chém mình thành hai nửa, một nửa tận hưởng cơn khoái cảm và một nửa đi xoa mông.

Sướng xong, Lâm Chính Tắc dùng bàn tay bóp cái mông đỏ bừng của cô rồi răn dạy: “Trước đây nói như thế nào nhỉ? Thích có không gian riêng thì đi đâu hả?”

Mông bị người ta bóp chặt trong lòng bàn tay, Văn Hoa thức thời nhận sai: “Phòng cho khách ở sát vách.”

“Vậy em đã đi đâu?”

“Về nhà.”

“Nhà ở đâu?”

“Khu chung cư Ngọc Lâm… A!” Đánh một cái khiến Văn Hoa phải sửa lời lại: “Ở đây, ở chỗ này.”

“Tốt lắm, sau này còn chạy đi nữa thì không chỉ tét mông, không phải em thích đại ca à? Anh sẽ làm đại ca của em.”

Bản thân đại ca cảm thấy người trước mắt chính là phần tử nguy hiểm có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, chí ít anh cũng phải lấy chút lợi lộc cho bản thân. “Chơi” như vậy rất sướng, cho dù sướng rồi thì phải xoa mông cho người ta nửa đêm, nhưng đáng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play