Sáng nay, Văn Hoa đang dùng máy chiếu để họp với mọi người thì WeChat trên máy tính đột nhiên nhấp nháy liên tục. Văn Hoa duỗi một tay ra bấm vào, thấy bản thân cô bị kéo vào một nhóm trò chuyện có tên là “Người một nhà”, tin nhắn tag cô tràn màn hình. Văn Hoa không kịp phân biệt đã đóng WeChat tiếp tục đi họp.
Sau khi họp xong, trên WeChat có thêm mấy lời mời kết bạn, cô chấp nhận lời mời của từng người với ghi chú “chị dâu của nó”, “cô của nó”, “em họ của anh ấy”...
[Em chào chị dâu ạ, em là Lâm Lâm, là em họ của anh Chính. Cuối cùng thì ông anh của em đã thoát ế rồi, khi nào chị tới thăm nhà thì nhất định phải tới tìm em chơi nha!] --- Em họ của anh.
[Chào Tiểu Văn nhé, cô là cô của Chính đây, khi nào rảnh thì qua nhà chơi nhé] --- Cô của anh.
…
Văn Hoa nói chuyện với người thân của anh suốt một buổi sáng, trong nhóm trò chuyện vô cùng sôi nổi, mọi người cảm thấy cực kì hứng thú với thành viên mới như cô. Đây cũng là lần đầu tiên Văn Hoa được nhiều người chưa từng gặp mặt khen ngợi như vậy, chẳng lẽ đây chính là cảm giác khi làm idol à?
Thấy chủ đề đã sắp chuyển tới chuyện đặt tên con của bọn họ là gì, Văn Hoa vội vàng gọi điện thoại cho người không nói một lời nào là Lâm Chính Tắc.
“Sao anh không nói chuyện ở trong nhóm?” Cô tìm một phòng họp không có người rồi đóng cửa lại, cầu cứu với anh.
“Anh đang bận.” Mặc dù anh nói như vậy nhưng nghe lại chẳng bận chút nào, giọng điệu thả lỏng đến mức cô phải nghi ngờ rằng người này vẫn còn đang ngủ nướng ấy!
“Hả, anh bận đến nỗi không có thời gian nói một câu à? Cô anh còn đang hỏi khi nào đi đăng ký kết hôn kia kìa!” Văn Hoa nhỏ giọng nói một cách hung ác.
“Thế à? Để anh xem sao… À, năm nay thì hơi gấp, sang năm đi.” Lâm Chính Tắc nói.
“Lâm! Chính! Tắc!”
“Được rồi không trêu em nữa, mẹ anh ở nhà một mình cũng buồn, hai ngày trước còn nói với anh là em biết cách nói chuyện phiếm, có kiên nhẫn, lần nào tán gẫu với em trên WeChat cũng rất vui.”
“Ồ, vậy à?” Văn Hoa có hơi ngượng ngùng.
“Đúng vậy, anh trai anh phải đi Nhật Bản làm việc một năm, Hồ Hồ cũng đi theo. Mẹ anh rảnh rỗi ở nhà một mình lại càng buồn hơn. Người lớn tuổi thường hay muốn có người trò chuyện cùng, nhưng anh bận bịu nên bà không muốn làm phiền anh. Mẹ hiếm khi quý ai như em, em nói chuyện với bà nhiều hơn chút được không?”
“À, được.”
“Được rồi, anh bận thật mà, mọi người đang đợi anh mở họp đây.”
“Ơ, vậy anh mau đi làm việc đi.”
“Ngoan.”
Tắt điện thoại xong, Văn Hoa quay lại chỗ làm việc rồi cẩn thận cân nhắc, mục đích ban đầu cô đi gọi điện thoại là gì nhỉ?
Trong nhóm trò chuyện vẫn còn đang sôi nổi thảo luận về tin vui cuối cùng cũng sắp kết hôn của bạn học A Chính. Văn Hoa bấm mở lịch sử trò chuyện với mẹ Lâm rồi lướt xem, phần lớn là đề tài là do mẹ Lâm chủ động gợi mở.
Có lúc là gửi ảnh chụp thời tiết khi cô ăn sáng, nói chỗ các con đang mưa, nhớ phải mang ô đi, con gái không được để dính mưa.
Có lúc là gửi tin hỏi thăm khi cô phải tăng ca, nói đừng công tác liều mạng làm việc, sức khỏe là quan trọng nhất.
Có lúc thì gửi đồ ăn cho cô, bảo cô để ý điện thoại của bên chuyển phát nhanh.
Cô đăng cảnh nấu ăn lên vòng bạn bè, mẹ Lâm bấm thích, hơn nữa còn chia sẻ những bí quyết nấu ăn nho nhỏ với cô. Cô phàn nàn về lãnh đạo trên vòng bạn bè, mẹ Lâm lập tức nhắn tin an ủi cô, nói đời này dì chưa từng đi làm nên không hiểu chuyện công sở, nhưng dì rất sẵn lòng nghe con nói một chút về những ấm ức đó.
Thỉnh thoảng bà hỏi cô cách mua hàng qua mạng mua thẻ thành viên video, hoặc là chia sẻ mấy bài trích dẫn hơn một trăm nghìn cách dưỡng sinh.
Thì ra cảm giác được người lớn quan tâm lo lắng là như vậy à, Văn Hoa cảm thấy khóe mắt cay cay.
[Văn Văn, sắp tới trung thu rồi, con sẽ về cùng với A Chính chứ?] Mẹ Lâm gửi tin nhắn tới.
Mẹ Lâm vẫn luôn nhắn tới những lời này, Văn Hoa lại cứ nói đến lúc đó thì xem sao ạ. Ngày nghỉ lễ chính là thời điểm bận rộn ở công ty các cô, chưa chắc đã rảnh, nhưng bây giờ cô lại không muốn từ chối nữa.
[Vâng thưa dì]
[Vậy thì tốt quá, dì đã dọn dẹp phòng, còn mua cả dép lê áo ngủ cho con rồi. Con tới thì không cần mang theo cái gì đâu, trong nhà có hết rồi. Muốn ăn gì thì nói trước cho dì biết, dì làm cho con.] Mẹ Lâm gửi tin nhắn bằng giọng nói tới, trong giọng nói không giấu được sự vui vẻ và mong chờ.
[Con cảm ơn dì ạ.]
Sau đó vẫn là thời gian làm việc như bình thường, viết bản thảo, sửa bản thảo, họp tổng kết. Khi tan tầm thì trời đã tối, trên đường về thì mua trà sữa nấu cơm tối, bữa trưa chưa kịp ăn nên không cần lo lắng về vấn đề calo.
Ngồi tàu điện ngầm về nhà dọc theo tuyến đường quen thuộc, khi xuống tàu điện ngầm, cô nhận được tin trả lời của Lâm Chính Tắc. Anh nói: [Đương nhiên là muốn rồi.]
Trước đó cô gửi một câu: [Sắp tới trung thu rồi, Lâm Chính Tắc, anh có muốn dẫn em về nhà không?]
Về nhà tắm rửa, xem phim, đi ngủ, trước khi sắp thì nhóm WeChat của công ty nổ rần rần, khắp nơi đều đang kêu rên chỉ trích Văn Hoa ngược cẩu. Mẹ Văn cũng gửi một loạt tin nhắn WeChat, nhưng cô không mở ra, mà tắt đèn đi ngủ.
Ở một nơi khác, Lâm Chính Tắc tắm xong, nằm ở trên giường cầm di động xem trạng thái mới nhất trên vòng bạn bè của Văn Hoa lần thứ mười nghìn.
Không biết cô lén chụp ảnh chung từ khi nào, Văn Hoa đang làm mặt xấu tựa vào trong lồng ngực anh được anh ôm lấy, anh chỉ để lộ nửa người trên nhưng không nhìn thấy mặt. Phía trên bức ảnh, cô nói: “Hôm nay nhìn thấy mặt trời, nhưng lại không đi trên đường với người trong lòng.”
*
Lúc nhận được điện thoại của bộ phận tuyển dụng nhân sự là trước kỳ nghỉ trung thu, công ty quảng cáo nổi tiếng CF tung cành ôliu cho cô. Văn Hoa nói suy nghĩ một chút, nghỉ xong sẽ trả lời lại.
Ai ngờ, đêm đó cô lại nhận được điện thoại của Ngô Đại Duy - giám đốc sáng tạo của CF. Tắt máy, Văn Hoa nhớ lại sau khi xảy ra tai nạn, cô lên núi Ngũ Phượng xin bùa bình an thì tiện thể bói một quẻ về sự nghiệp, chẳng lẽ thật sự sắp đổi vận à?
Hai ngày sau, Lâm Chính Tắc dẫn bạn gái về nhà ăn tết trung thu, lúc chờ máy bay, Lâm Chính Tắc đăng một bài lên vòng bạn bè, tay trái cầm vé máy bay, tay phải cầm tay bạn gái chúc mọi người trung thu vui vẻ.
Cho dù đã cảm nhận được sự nhiệt tình của nhà họ Lâm ở trên WeChat nhưng khi vào cửa nhìn thấy một phòng toàn họ hàng thân thích thì Văn Hoa vẫn choáng váng. Sau khi làm quen một lượt với họ hàng thân thích, Văn Hoa cảm thấy miệng mình cười méo luôn rồi, ngoại trừ bố Lâm mẹ Lâm thì cô chẳng nhớ nổi ai khác.
“Ừm, nhận ra bố mẹ là đủ rồi, những người khác quen thì sẽ nhận ra thôi.” Lâm Chính Tắc kéo người về phòng ngủ thu dọn hành lý. Văn Hoa ngồi ở mép giường quan sát phòng ngủ của anh.
“Anh muốn chết hả?!” Văn Hoa liếc thấy hai hộp ba con sói to đùng trong vali hành lý của anh. Cô bỗng nhiên giật nảy mình cảnh cáo anh: “Em nói cho anh biết nhé, đây là nhà anh, anh đàng hoàng một chút cho em. Mấy ngày nay chúng ta chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm đơn thuần thôi!”
Nói xong, thấy anh lộ ra dáng vẻ khăng khăng không nghe, để phòng ngừa chu đáo Văn Hoa lấy áo mưa ra đút vào trong túi xách của mình, định vứt đi khi ra ngoài.
“Vứt đi, vứt đi càng thoải mái.” Lâm Chính Tắc xử lý chuyện này một cách bình tĩnh, vì thế cô lại ngoan ngoãn trả lại.
Dù sao Văn Hoa cũng hơi xấu hổ, mẹ Lâm đã từng bắt gặp dáng vẻ chật vật nhất của cô, thật ra cũng không có gì phải ngượng ngùng, nhưng bây giờ gặp bố Lâm ở nhà thì không giống nhau. Bữa tối là cả gia đình cùng nhau ăn ở bên ngoài, sau khi ăn xong thì về nhà xem tivi với mẹ Lâm. Cô có chút câu nệ, nhưng Lâm Chính Tắc lại cứ ôm ôm ấp ấp cô, điều ấy chỉ khiến Văn Hoa đỏ bừng mặt.
Cô lấy cớ đi vệ sinh, vừa mới rời đi, mẹ Lâm đã nói với ông xã nhà mình: “Lão già chết tiệt nhà ông xụ mặt ra làm gì, con dâu cũng bị ông dọa chạy rồi!”
“Tôi đâu có xụ mặt chứ? Đây không phải là do mới gặp mặt lần đầu nên còn chưa thân à? Hơn nữa, bà nói nhiều như vậy đâu đến lượt tôi nói chuyện chứ?” Bố Lâm lộ ra vẻ mặt vô tội.
Mẹ Lâm đang định nổi giận thì trông thấy Văn Hoa ra ngoài, vì thế bà lôi kéo chồng mình về phòng: “Các con nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Lúc về phòng, Lâm Chính Tắc lập tức quấn lấy cô muốn làm chuyện xấu, nhưng dù sao nam nữ cũng có sức lực khác xa nhau. Thấy dáng vẻ khăng khăng phải làm của anh, Văn Hoa đành phải tìm cách để cả hai bên đều hài lòng: “Vào nhà tắm đi! Đừng ở trên giường mà, xin anh đó!” Nếu như làm bẩn khăn trải giường thì cô thật sự không muốn sống nữa.
“Hai lần nhé?” Lâm Chính Tắc giậu đổ bìm leo.
“Được được được.”
“Dùng nơi này nhé?” Lâm Chính Tắc chỉ chỉ vào môi cô. Văn Hoa vừa mới lườm một cái, anh đã bắt đầu cởi quần áo của cô: “Được rồi được rồi, anh đứng lên trước đi!”
“Còn muốn chỗ này nữa!” Ngực bị bóp, Văn Hoa lườm anh một cái: “Được rồi, lần này thì hai lần, làm xong thì ngủ!”
Sự thật chứng minh, miệng của Lâm Chính Tắc là thứ chết tiệt chuyên lừa người, Văn Hoa ngồi trên nắp bồn câu, hai tay ép ngực cho anh cọ, làm mấy lần thì rút ra, ngậm mút cho người ta một phen.
“Bắn lên mặt được không?” Lâm Chính Tắc sướng tới mức hô hấp rối loạn, cái miệng nhỏ của người phụ nữ trước mặt bị anh nhét cho đỏ bừng, đôi mắt phủ sương mù ngân ngấn lệ, thật đáng thương, khiến anh chỉ muốn giày xéo.
“Ưm ưm ô…” Văn Hoa lắc đầu từ chối, nhoáng cái khiến gậy th*t đang rút ra cắm vào trong khoang miệng suýt nữa bị cắn phải.
Cuối cùng vẫn bị bắn lên mặt, Văn Hoa bị đè xuống sàn nhà rồi cắm vào trong khi mặt dính đầy tinh dịch. Động tác của anh rất mạnh rất ác, Văn Hoa cảm thấy phía sau lưng của mình bị chà xát tới mức sắp bốc cháy rồi, cả người đau nhức, nhưng thần kinh lại sướng rơn.
Lâm Chính Tắc nhìn mặt mày của cô mà nóng như thể sắp phun ra lửa, anh dùng ngón tay quẹt tinh dịch trên chóp mũi khóe miệng cô rồi đút cho cô: “Ngoan, ăn hết đi.”
Văn Hoa hoàn toàn không nghe thấy gì, đã sớm bị cắm cho điên đảo thần hồn nên hé môi ra, khi ngón tay chọc vào, lưỡi cô cuốn lên ngậm lấy rồi nhiệt tình liếm mút trước cả ý thức.
“Đệch!” Huyết dịch của Lâm Chính Tắc sôi trào: “Ăn ngon không?”
“Ưm a… chậm một chút… sắp bị đâm chết rồi...”
“Nói, ăn ngon không? Có muốn nữa không?” Anh dừng lại với ý đồ xấu xa. Văn Hoa đã sắp lên đỉnh sung sướng, cả thể xác lẫn tinh thần đều tan rã, nhìn anh rồi nũng nịu cầu xin: “Ăn ngon… muốn nữa...”
Đưa đẩy thúc mấy chục thật mạnh, Lâm Chính Tắc rút ra tiến lên trước một bước, bóp miệng cô mở ra, sảng khoái bắn vào trong.
Cuối cùng chẳng cần dùng tới áo mưa, Lâm Chính Tắc sung sướng bế cô lên đi tắm, nước chảy vào trên người bọn họ. Lưng của Văn Hoa đỏ bừng một mảng lớn.
“Khụ khụ… đồ phiền phức.” Anh bắn quá nhiều, miệng lại bị bóp chặt, tưới thẳng vào trong cổ họng, Văn Hoa bị sặc đến nỗi trực tiếp ho khan luôn.
Tắm rửa xong ra ngoài, Văn Hoa vẫn giận, Lâm Chính Tắc xuống nước ôm cô nói: “Em yêu đừng giận, chồng cũng liếm cho em nhé.”
Văn Hoa dùng chân đá anh, đúng lúc bị bắt tách chân ra rồi ngậm lấy. Văn Hoa nhắc nhở anh, nếu làm bẩn khăn trải giường thì cô sẽ nhảy lầu đấy. Lâm Chính Tắc nói cái này thì có gì khó, kéo nửa người cô ra lơ lửng bên ngoài. Anh thì ngồi xổm xuống đất bò ở chỗ giữa hai chân ăn cho cô một lúc lâu.
“Anh cũng uống nước của em, đừng giận nhé?”
Đây là điểm yếu của người trưởng thành! Văn Hoa cảm thán, quả nhiên ở trước mặt ham muốn thể xác người nào người nấy đều bị đánh cho tả tơi.
Sáng hôm sau, khi mẹ Lâm tới gọi cửa, Văn Hoa đang vừa chải răng vừa bị cắm ở trước bồn rửa mặt. Mẹ Lâm vừa gọi đã khiến hai người sửng sốt, Văn Hoa căng thẳng kẹp chặt một cái khiến Lâm Chính Tắc bắn ra luôn.
“Dậy rồi ạ, bọn con xuống ngay đây.” Lâm Chính Tắc đáp lại mẹ Lâm ở ngoài cửa.
Quay đầu lại, Văn Hoa đã tự mình lau qua loa rồi mặc quần xong rồi. Cô súc miệng xong, nhìn thấy dáng vẻ bắn đầy bao của Lâm Chính Tắc, thầm mắng một câu nhưng vẫn giúp anh rửa sạch.
“Đồ xấu xa, cắt luôn giờ!” Văn Hoa vừa lau khô rồi nhét lại vào quần trong cho anh, vừa nhỏ giọng lầm bầm.
“Buổi tối cho em "chơi" lại nhé về.” Lâm Chính Tắc vừa cắn vành tai cô vừa nói. Ôi, điều kiện để được thể dục buổi sáng là do Văn Hoa nêu ra. Sau khi rời giường, cô cúi người xuống để rửa mặt, mặt còn đầy bọt xà phòng chưa rửa sạch, người đàn ông chó má này đã vén váy cô lên bắt đầu "chơi" cô, lại còn nói cái gì mà em rửa của em, không ảnh hưởng gì hết. Văn Hoa bị trêu chọc thì cũng ướt cũng muốn, thế nên không từ chối, chỉ xoay người lại, ôm cổ anh, nói: “Được, vậy đợi lát nữa anh cạo râu thì cho em "chơi" anh nhé.”
Ở nhà ba ngày, lúc về, bố Lâm mẹ Lâm đưa ra sân bay, hiếm khi Văn Hoa không cảm nhận được bầu không khí chia tay, mà hết thảy đều là xấu hổ, không nỡ, lo lắng, trong lòng nóng hừng hực, như thể không bỏ được thứ gì đó vậy.
Sau khi trở về, Lâm Chính Tắc kéo cô đi nói chuyện nghiêm túc một lúc lâu, nói tóm lại, suy nghĩ chính của anh là anh sẽ vì Văn Hoa mà thỏa hiệp phối hợp với tiết tấu phát triển của cô, nhưng cô cũng phải cho anh một đảm bảo.
Bảo đảm này chính là ở chung với nhau, điều kiện tiên quyết để sống chung là Lâm Chính Tắc chủ động thu dọn phòng cho khách để làm không gian riêng cho cô. Anh cho phép Văn Hoa được ở riêng một mình mà không cần nói lý do vào bất kì lúc nào.
Hợp đồng nhà mà Văn Hoa tự ký còn hơn nửa năm nữa mới đến hạn, cô cũng không muốn cho thuê lại, vì thế chỉ thu dọn đồ qua đó.
Hôm chuyển nhà, Quyên Tử tới giúp đỡ, vẻ mặt vui mừng hớn hở như thể cuối cùng đã có thể gả đứa con gái thiểu năng trí tuệ đi rồi, Văn Hoa lại còn rất cảm động.
Văn Hoa nhìn phòng cho khách vốn rất giản dị mới có thêm bàn trang điểm, tủ quần áo, ghế sofa nho nhỏ, giá sách, kiểu giường cũng là phong cách mà cô thích. Cô hài lòng gật đầu, định mở vali hành lý để thu dọn đồ đạc.
“Thế nào? Em còn định ở riêng luôn hả?” Lâm Chính Tắc kéo người vào trong lòng rồi ai oán nói.
“Hì hì, không có đâu, Lâm Chính Tắc, nếu sau này em tự nhiên có bệnh thần kinh không chịu để ý tới anh một cách khó hiểu, anh sẽ không giận chứ?” Cô hỏi.
“Em à, em không biết giải quyết các mối quan hệ thân thiết, ở bên nhau suốt ngày sẽ khiến em cảm thấy hít thở không thông. Sau đó, em sẽ đột nhiên thấy bực bội, thậm chí còn thấy ghét anh, muốn chạy đi rất xa để được ở một mình. Chờ cảm xúc qua đi, em lại cảm thấy mình rất quá đáng, thấy tự trách vì làm tổn thương người khác. Em muốn xin lỗi muốn làm lành, nhưng lại cảm thấy mình hết thuốc chữa. Sao phải lặp đi lặp lại nhiều lần bắt người khác phải chịu đựng cảm xúc của mình, đơn giản là tự mình né tránh, đôi bên đều thoải mái, có đúng không?” Lâm Chính Tắc ôm cô, chậm rãi nói.
Miệng Văn Hoa đã há hốc thành hĩnh chữ O, gật đầu như mổ thóc: “Úi, sao anh hiểu em đến vậy chứ!!!”
“Anh còn biết em sẽ bỗng dưng không muốn nói chuyện với anh, nhưng điều này không có nghĩa là em không yêu anh. Em chỉ cần một chút không gian riêng cho bản thân mà thôi, đợi em bình thường lại thì tốt rồi, có đúng không?” Anh nói tiếp.
Văn Hoa gần như sắp khóc: “Ôi, Lâm Chính Tắc, anh hiểu rõ em cứ như thể bác nông dân hiểu rõ phân người vậy!”
Lâm Chính Tắc bật cười vì sự so sánh thô thiển này, hai người cứ ôm nhau như vậy bước từng bước ra phòng khách.
“Anh sẽ cho em có không gian riêng, anh cũng sẽ không tức giận, nhưng em phải hứa với anh, không gian của em chỉ ở trong phòng cho khách mà thôi. Em có thể làm bạn cùng phòng không nói lời nào với anh, nhưng em không thể rời bỏ anh mà không nói một tiếng nào, biết không?”
“Vâng vâng.” Văn Hoa bị những lời anh nói làm cho mềm lòng. Cô nhảy phắt lên ôm anh, treo ở trên người anh giống như một chú khỉ. Cô cũng chẳng muốn thu dọn hành lý nữa, đi cái gì mà đi, đời này mà đi thì sẽ không bao giờ tìm thấy được Lâm Chính Tắc thứ hai.
Cuộc trò chuyện của bọn họ diễn ra dứt quãng trong lúc thu dọn hành lý. Văn Hoa vẫn luôn không tin có người có thể chịu đựng được cô đến tận mức này. Mọi người đều là người trần mắt thịt, ai mà không biết cáu gắt chứ.
“Nếu như anh nổi giận với em, em cũng sẽ không ghi thù, trái lại còn cảm thấy mình đáng bị mắng, tự biện hộ cho anh, có đúng không?” Lâm Chính Tắc nhướng mày đáp lại.
Quả thật là Văn Hoa muốn quỳ lạy anh luôn, tên nhóc này khá thật, không đi xem bói thì phí lắm.
“Vì sao anh lại thích em chứ? Anh không cảm thấy ở chung với những người như em rất mệt à?”
“Em tưởng mình rất phức tạp à? Không có ai ngốc nghếch và ngây thơ hơn em.” Lâm Chính Tắc bóp bóp mặt cô rồi lại hôn thơm cô, sau đó lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Văn Hoa thật sự rất đơn giản, khi cô vui thì sẽ vô cùng trẻ con, được người ta khen ngợi thì sẽ từ chối. Khi tâm trạng không tốt, cô sẽ cố làm ra vẻ giương nanh múa vuốt, khi căng thẳng xấu hổ sẽ vắt hết óc làm bầu không khí trở nên sinh động. Khi không nói gì, bạn cũng đừng để ý tới cô, đợi cô tự tiêu hóa xong thì sẽ chạy tới dùng cách của mình để đối xử tốt hơn gấp bội với bạn. Cô nói không cần thì là không cần thật, cô nói cần thì là cần ngay lập tức, nếu không đến thì chính là không cần thật. Khi cô gọi điện thoại cho người nhà, cô sẽ mỉm cười suốt cả quá trình, nhưng ở trước mặt mẹ chồng tương lai, cô lại kiên nhẫn hiếu thảo giống như cô con gái rượu ân cần. Khi được Lâm Chính Tắc cưng chiều, cô sẽ lơ đãng lộ ra điệu bộ của cô gái nhỏ, yêu kiều nũng nịu khiến người ta yêu thương.
Văn Hoa cảm thấy mình không giữ được người yêu, nhưng người yêu của cô đang cầm cuốn hướng dẫn sử dụng sản phẩm mang thương hiệu Văn Hoa ở trong tay, hỏng thì sửa, hoàn toàn không có ý định vứt đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT