Editor: Măng Cụt

Beta: Anh Đào

Gần đây đã xảy ra ba sự kiện lớn: một phụ nữ đang mang thai vì không thể chịu đựng được cơn đau sinh nở nên đã nhảy lầu tự sát khiến cho xã hội bàn tán mạnh mẽ; bác sĩ Lâm quyết liệt trả lời bình luận “Chẳng phải chỉ là sinh con thôi ư, có cần làm đến mức này không?” của một cư dân mạng mà bị đẩy lên hot search; cuối cùng, Văn Hoa lại một lần nữa trở thành biên tập viên Weibo tại công ty mới.

[Sau vạn người thích thì chính là vạn người giẫm đạp, mong bác sĩ Lâm hay chú ý lần phát ngôn gần đây, đừng có dẫn họa vào thân.] Văn Hoa biết rất rõ internet có lịch sử, thời điểm bạn được rất nhiều người quan tâm, một khi đã bị đào ra một chuyện không hay thì lửa có thể cháy lan ra cả đồng cỏ.

[Không sao, nếu thật sự không được thì tôi sẽ tự nổ tung, nảy sinh tình yêu cấm kỵ với người bệnh, dời tầm mắt của cư dân mạng.]

…..

Không so đo với anh nữa, người này lòng dạ hẹp hòi lắm. Văn Hoa nhân cơ hội xử lý official Weibo đang giám sát hướng đi Weibo của Lâm Chính Tắc.

Cũng may lần này miệng anh không còn quạ đen nữa rồi, Lâm Chính Tắc lên hot search gần một ngày, đến ngày thứ ba đã có một quyển tiểu thuyết được đẩy lên trang đầu: [Xin lỗi, tôi không muốn làm mẹ].

Tác giả dùng góc độ ngôi thứ nhất để viết về quá trình trước và sau khi sinh con, rất nhiều bà mẹ đồng loạt tỏ thái độ rằng tác giả viết quá hay, đặc biệt là sự rối rắm chân thật giữa thân phận làm mẹ và tính cách nữ tính độc lập, chân thật đến nỗi nhiều người vừa cho con bú sữa vừa khóc đọc tiểu thuyết.

Tiểu thuyết miễn phí trên mạng, còn ra tiếp và vẫn chưa kết thúc, nghe nói đã có nhà xuất bản bàn bạc chuẩn bị xuất bản thành sách.

Buổi tối về nhà, Lâm Chính Tắc còn đang bận trong phòng sách, Văn Hoa rót cho anh một ly trà rồi bưng vào. Gần đây cô cũng thích nằm trên sofa trong phòng sách để đọc sách trước khi ngủ, hai người không ai nói với nhau câu nào, một uống trà, một đọc sách cũng khá ổn.

Vậy mà Lâm Chính Tắc lại đang dùng điện thoại để đọc quyển tiểu thuyết kia.

“Em muốn sinh con không?” Anh đột nhiên hỏi.

“Ừm…sinh, chờ đến khi nào em mời được ba người bảo mẫu thì em sẽ sinh.” Văn Hoa ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục lật sách, không chút để ý đáp.

“Sinh con cũng không hẳn là việc tiền nong.”

“Nhưng tiền có thể giải quyết phần lớn mọi chuyện.”

“Hử?” Lâm Chính Tắc chờ cô giải thích.

Văn Hoa ngồi dậy xếp bằng, giải thích cho anh nghe: “Hình thức gà trống/ gà mái nuôi con rất hay thường thấy. Trước tuổi đi học thì người bố có thể cống hiến thời gian và chu cấp cho con một chút, nếu mỗi người mẹ đều có đủ năng lực kinh tế thì trong nhà mời hai bảo mẫu, ra ngoài mang một bảo mẫu, như vậy thì đương nhiên người mẹ có nhiều thời gian riêng tư để đi rửa mặt chải đầu, trang điểm, làm việc kiếm tiền. Trên cơ sở đó, tình thương của người mẹ không giảm, người mẹ có thể duy trì cảm xúc ổn định, tâm trạng tốt đẹp mà không cần mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, thể lực không thể chống đỡ nổi. Nếu như vậy thì ai mà chẳng thể trở thành một người mẹ hoàn hảo như trong quảng cáo?”

“Em hiểu rất sâu đấy.” Lâm Chính Tắc nghe xong, hơi mỉm cười nói.

“Tin vỉa hè thôi, đều là kinh nghiệm các bạn dạy em.” Văn Hoa nói.

“Tiểu Ma?” Anh biết trong số bạn bè của cô chỉ có Tiểu Ma có con.

“Đúng vậy, Tiểu Ma thường xuyên than vãn với em chuyện trông con thật sự vất vả.” Văn Hoa tiếp tục mở sách trong tay ra đọc.

“Nếu là em thì em lựa chọn như nào?”

“Anh từng đọc [How I Met Your Mother] chưa? Lily – một người nhiệt tình yêu thương nghệ thuật đã kết hôn và sinh con sau khi tốt nghiệp, ngày đêm chăm con, hai năm không cầm bút vẽ. Cô ấy nói với bạn của mình rằng ‘Tớ có một suy nghĩ rất tà ác, có đôi khi nửa đêm dỗ con xong tớ lập tức muốn dọn vali chạy ra khỏi nhà và không bao giờ trở về nữa’. Cô ấy nói mình rất yêu con trai của mình, nhưng cô ấy đã cách cái thời thiếu nữ đại học hết mình theo đuổi nghệ thuật ngày càng xa, mà suy nghĩ đó làm cô ấy cảm thấy bản thân ngày càng bất ổn.”

Văn Hoa buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn anh, tiếp tục nói: “Tính giả thiết của vấn đề này không có ý nghĩa, bởi vì nghe nói tình mẹ rất cường đại, có lẽ em cũng sẽ vì con mà từ bỏ tất cả như cô ấy, nhưng hiện tại em càng yêu bản thân mình hơn, cho nên tạm thời sẽ không mạo hiểm.”

Đề tài hạ màn, Văn Hoa cũng không có tâm trạng đọc sách nữa, cô đi tắm một cái rồi trở về phòng cho khách nghỉ ngơi.

Có khoảng thời gian Tiểu Ma thường xuyên gửi WeChat cho cô lúc một giờ sáng, nói một loạt những phiền não và vui sướng. Bởi vì một ngày có 24 giờ, mà thời gian để người mẹ chống mí mắt lướt điện thoại chỉ có một giờ sau khi con ngủ.

Cô nên an ủi như thế nào?

Mua vé máy bay tới tìm tớ, cậu đi rồi thì đương nhiên con sẽ có người trông, tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ thoải mái, khi nào về nhà vẫn là người mẹ tốt?

Đây không phải là câu mà phụ nữ chưa có con hay phụ nữ độc thân có thể nói, có thể hạ quyết tâm. Ai đã làm mẹ hẳn sẽ không thể làm được chuyện buông tay mặc kệ con như thế, nếu thật sự buông tay thì không còn gì phải suy nghĩ nữa rồi.

Tiểu Ma, đêm nay tớ hơi nhớ cậu nha.

Lâm Chính Tắc ở phòng sách nghe rõ tiếng bước chân của cô, tiếng phòng cho khách mở cửa rồi đóng lại. Anh tắt đèn bàn, ngồi trong bóng đêm một lúc lâu thì mới đứng dậy về phòng, thật lâu cũng không ngủ.

Anh mở điện thoại xem thời gian, trong lúc vô tình mở khoá thì thấy màn hình vẫn còn đang dừng lại ở quyển tiểu thuyết kia, điểm đỏ nhắc nhở rằng tác giả vừa mới cập nhật thêm chương, [Chương cuối cùng].

“Dừng viết không kỳ hạn. Thực xin lỗi mọi người, tôi không muốn làm mẹ. Nếu như không làm mẹ thì tôi đã có rất nhiều thời gian để viết tiểu thuyết và hát rồi.”

**

Văn Hoa ngủ hai ngày trong phòng cho khách, sang ngày thứ ba cô bắt đầu tăng ca suốt cả đêm. Lần thứ hai cô tăng ca suốt đêm thì Lâm Chính Tắc đến tìm cô, từ xa anh đã thấy Văn Hoa ngồi cạnh cửa kính ở McDonald, vừa bưng ly cà phê vừa đọc sách, nhìn là biết đã được hơn một giờ.

[Tạm thời anh đi công tác, chưa biết bao giờ sẽ về.] Buổi sáng vào lúc sáu giờ, Lâm Chính Tắc gửi WeChat cho cô.

Văn Hoa trả lời một câu tiêu chuẩn: chú ý thân thể, ăn ngon ngủ ngon.

Cô xin nghỉ một ngày để về nhà, ra ra vào vào trong phòng cả ngày, tóc sắp bị nắm hết cũng không rõ rốt cuộc mình đang phát điên cái gì!

Không đúng, cô biết vì sao mình phát điên, nhiều năm qua cô đều điên như này. Sự tò mò, quan tâm, hiểu biết và tình yêu của Lâm Chính Tắc dành cho cô đã từng bước ép sát cô, thực sự khiến cô phát điên. Là ai nói tình yêu vô cùng đơn giản và không có đạo lý? Ôm ấp hôn hít còn chưa đủ, thân thể muốn hòa vào nơi sâu nhất, linh hồn còn phải thăng hoa.

Hiện tại anh đi rồi, để lại không gian rộng lớn này cho cô, toàn bộ căn nhà đều tràn ngập mùi hương của anh, cô đứng trong hơi thở của anh, thừa nhận và thỏa hiệp với sự săn sóc của anh.

Không phải anh tạm thời đi công tác gì cả, cô biết, nhưng phải làm sao bây giờ? Nếu cô không đẩy anh ra thì có khả năng sẽ lại chán ghét anh. Văn Hoa tự nhận đời này mình chưa từng yêu một người đến vậy, yêu đến mức như thế này. Con người của cô không có gì dư thừa, đối xử với người khác cũng lạnh nhạt, ngoài tình yêu ra thì cô chẳng có thứ gì tốt đẹp hơn để dành tặng Lâm Chính Tắc cả, nhưng anh không thấy đủ, lại càng muốn nhiều hơn!

Cô đi đâu tìm nhiều hơn bây giờ?

“Uống rượu không?” Tan tầm, Trịnh Lạc đi tới gọi cô.

“Đi.” Văn Hoa thu dọn túi xách, cùng anh ta đi ra ngoài.

“Thu hồi đôi mắt nhỏ hưng phấn của cậu ngay, tớ sẽ không mang cậu đến những nơi cái gì mà nam giả nữ hay gay linh tinh đâu.” Trịnh Lạc nghiêng đầu liếc cô một cái, tay ấn nút thang máy.

“Lắm miệng hỏi cậu một câu, xu hướng tính dục của cậu là gì?” Văn Hoa tò mò hỏi.

“Nếu đã nhìn thuận mắt thì giới tính là cái lông gì.” Trịnh Lạc khởi động xe, phóng khoáng đưa cô rời đi.

Xe dừng trước cửa hàng đồ nướng, một cửa hàng rất cũ, rất có vẻ Giang Tiểu Bạch.

“Cậu có một đôi mắt muốn làm chuyện xấu.” Trịnh Lạc nói.

“Còn chưa bắt đầu uống đã lảm nhảm rồi à?”

“Nhưng cậu không thể làm một người xấu hoàn toàn, vì có quá nhiều điều băn khoăn.” Trịnh Lạc lại nói.

“Cậu là người xấu hả? Cho tớ theo với.” Văn Hoa thật thật giả giả nói.

“Không tính là người xấu, giết người phóng hỏa tớ không làm, nhiều lắm thì làm một người trăng hoa, làm bao trái tim của nam nữ trẻ tuổi tổn thương thôi.”

“Tớ cũng muốn làm tổn thương thiếu nam…trái tim trai đẹp.” Lời này nói không đúng, vừa thốt ra Văn Hoa đã muốn vả cho mình một phát, còn muốn tổn thương thế nào nữa?

“Xem kìa, chính là biểu cảm này, có phải cậu rất tự ti không? Cảm thấy áp lực với bất cứ ai đối tốt với mình, cảm thấy mình không xứng?” Trịnh Lạc cười xấu xa.

Văn Hoa híp mắt nhìn anh ta, ngữ khí lại nghiêm túc, “Hàng năm tớ đều nằm ở hai đoạn tự tin quá độ và tự ti cực độ, không có đoạn giữa để giảm xóc.”

Trịnh Lạc không nói lời nào, bật cười thú vị, tươi cười như đang nói “cậu là đồ ngốc”.

Văn Hoa cũng cười, cười mình ngốc nghếch.

“Biết vì sao tớ trang điểm như thế này không? Năm ngoái tớ được một người bạn lôi kéo đi cosplay giải cứu, làm xong tớ cảm thấy mình hóa trang thế này trông khá đẹp. Sau này thỉnh thoảng tớ cũng có tham gia mấy lần, tháng tư năm nay tớ đã đăng ảnh lên vòng bạn bè khiến ông già nhà tớ gọi điện mắng tớ té tát, nói tớ làm mất mặt liệt tổ liệt tông. Từ đó về sau, ngày nào tớ cũng đều mặc như vầy hết, không phải tớ rất thích nó, nhưng có thể chọc tức tổ tông thì tớ vẫn rất vui.” Trịnh Lạc nói.

“Tổ tiên tích đức.” Văn Hoa chắp tay bái phục.

“Đời người quý ở chỗ nếm trải, cậu không thử sao biết mình là ai?”

Sau khi tan cuộc, Văn Hoa gọi xe về nhà. Lên xe cô báo địa chỉ rồi lại sửa lại, khi xuống xe thì cửa sổ tầng ba vẫn còn sáng, Văn Hoa lấy điện thoại ra, đứng cạnh xe gọi một cuộc.

“Về nhà rồi.”

Thời điểm Lâm Chính Tắc nhận được điện thoại của Văn Hoa thì anh đang buồn bực, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đúng lúc thấy cô đang nhìn lên cửa sổ, còn dám cười sao?

Lâm Chính Tắc gãi đầu đi xuống, còn buồn bực vì mình không có tiền đồ.

Anh muốn đi xuống mượn ánh trăng để nhìn cho kỹ xem người phụ nữ này rốt cuộc có cái gì tốt. Xinh đẹp thì không phải xinh đẹp nhất, em gái lễ tân ở công ty còn xinh đẹp hơn cô; tính tình lại càng kém, muốn nói có chỗ nào xuất chúng, thì công lực làm cho người ta tức chết chính là thiên hạ đệ nhất.

Văn Hoa thấy anh thì tâm trạng nhảy nhót, ôm eo anh làm nũng, lên xe liền dẩu mông lên để anh đánh…

Cánh tay nâng lên của Lâm Chính Tắc cuối cùng cũng nhẹ nhàng vỗ một cái, bật cười.

“He he, trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền, trong bụng bác sĩ Lâm có thể khởi động một vùng biển!” Nịnh cả đường về nhà, mặt Lâm Chính Tắc ngày càng đen.

Vừa vào cửa, Văn Hoa đã đè anh lên cửa, giơ ngón tay thề: “Em đảm bảo sau này không tùy tiện nổi điên nữa, thật đấy. Nếu không ngày mai em sẽ lập tức đến bệnh viện tâm thần chiếm một cái giường ngủ.”

“Đừng đừng đừng, em đừng thề, anh sợ lắm.” Lâm Chính Tắc thay giày, ôm cô, hôn lên.

Văn Hoa nghĩ lần tiểu biệt thắng tân hôn này phải làm một trận tình ái bạo lực mới được, kết quả Lâm Chính Tắc thuộc phái nhu tình, mông chưa đánh, chỉ hôn cô mà cô đã nhũn người mềm chân rồi.

Anh rất ít khi khẩu giao cho cô, không phải vì anh không muốn mà là cô không muốn. Cô cảm thấy sự kích thích và tư thế mà khẩu giao mang lại làm cô mất khống chế, nửa người không có chỗ nào dựa vào, tựa như chết đuối trong tình cảm mãnh liệt vô hạn, đến cuối cùng đều do anh định đoạt.

Cố tình Lâm Chính Tắc cứ muốn tra tấn cô như thế, anh ôm cô ngồi lên ngăn tủ, dùng miệng trêu đùa cô. Bắp chân của Văn Hoa run lên từng đợt, dù có nắm tóc anh cũng vô dụng. Nắm đau thì anh lại chơi xấu, cắn vào thịt non của cô, cắm vào nơi mềm mại của cô. Vốn dĩ phải dùng dương v*t cứng rắn nóng rực cắm vào mới chính xác, đầu lưỡi quá mềm, lại đủ linh hoạt, chui tới chui lui làm cho cô chết đi sống lại.

Sau đó, anh bế cô đặt lên giường, chôn vào thật sâu. Động tác hôn cũng nhẹ, lực làm cô cũng gãi đúng chỗ ngứa, mỗi một nơi trên người đều được anh âu yếm, từng đợt khoái cảm đánh úp tới, lỗ chân lông thoải mái nở ra.

Lâm Chính Tắc quyết tâm muốn cho cô áy náy, muốn cô thua thiệt, muốn cô không rời đi nữa. Em có bầu thì anh cũng chiều em, đẩy toàn thế giới ra thì quay đầu lại anh vẫn ở đây. Văn Hoa lặng lẽ rơi lệ trong cơn cao trào, mặc anh bắn vào bên trong.

Sau khi kết thúc, anh cũng không rút ra. Văn Hoa lật người nằm dính vào ngực anh, nâng tay vuốt ve khuôn mặt anh, ngủ thiếp đi khi nào cũng chẳng biết.

Hôm sau, hai người ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, tỉnh lại thì không ai muốn rời giường, vì thế Văn Hoa bò dậy nói muốn thẳng thắn ba phút với anh.

Lâm Chính Tắc nói được, hoan nghênh em, từ lông mi đến đuôi mắt đều tràn đầy niềm vui sướng, thế nhưng ba phút sau mặt anh lại đen lại. Quá trình nói chuyện diễn ra như thế này:

Văn: Từ nhỏ em đã muốn làm một học sinh hư, là loại hay đánh nhau, gây chuyện mà giáo viên ghét nhất.

Lâm: Ừ.

Văn: Thời cấp hai em từng đơn phương ẩu đả với Lôi Đại và Tiểu Vũ, bị thiên đoàn học sinh hư xóa tên. Lên cấp ba thì có tiến bộ hơn, mỗi ngày em đều trốn học, chống đối giáo viên, tốt nghiệp hai năm rồi mà cô giáo Ngữ Văn còn hầm hừ tránh mặt mỗi khi gặp em.

Lâm: Ừ.

Văn: Nhưng mệnh em không tốt, không một giáo viên nào mách lẻo với bố mẹ em. Cô giáo Ngữ Văn chỉ phạt em ra khỏi lớp, em ra ngoài đi dạo một vòng, quay lại thì hết tiết. Thời đại học em cực kỳ muốn lăn lộn trong quán bar, anh biết không, qua nhiều năm như vậy nhưng em còn chưa tìm được cái cửa hộp đêm ở đâu, anh nói có đáng trách không?

Lâm: Không đáng trách.

Văn: Đồng nghiệp của em nói rằng em có một đôi mắt muốn làm chuyện xấu, cũng không biết cậu ta bái thầy học thuật đọc tâm ở đâu. Em rất muốn làm một cô gái hư hỏng, hút thuốc, xăm mình, lạm dụng tình dục nhưng mà tâm nhãn cũng rất xấu.

Lâm: Những thứ khác thì được, lạm dụng tình dục thì không.

Văn: Em muốn thử xem mình có thể sống như thế không. Học giỏi không dễ, học cái xấu chắc rất đơn giản nhỉ?

Lâm: Em có ý gì???

Văn: Anh cho em làm gái hư mà em mong muốn một lần đi.

Lâm: Được.

Văn: Ngày mai em sẽ thay đổi bản thân.

Lâm: Được.

Văn: Em muốn ngày ngày uống say, đi quán bar đùa giỡn trai trẻ!

Lâm: …

Văn: Em muốn thử xem mình có thể “đi thận không đi tâm” với người khác hay không, em nghĩ rằng mình không muốn tình yêu.

Lâm: …

Văn: Được không?

Lâm: Em đang xin phép anh sao? Anh đồng ý thì có thể hả?

Văn: Đúng vậy.

Lâm: Vậy thì được.

Văn Hoa xoay người che khuất vết sẹo khó coi, Lâm Chính Tắc hỏi hoa văn này có ý nghĩa gì, cô nói là tên bà nội.

Văn Hoa nói rằng buổi tối sẽ hẹn Trịnh Lạc đi bar, anh bảo được.

Văn Hoa rất coi trọng việc này, lúc xăm mình về còn mua cả váy ngắn gợi cảm, họa tiết thêu sequin bao lấy phần hông váy, công chúa hộp đêm ăn mặc ra sao thì cô ăn mặc y như thế.

“Em đi đây.” Văn Hoa xịt nước hoa trong không khí, sau đó xoay một vòng trước mặt anh.

“Đi đi, uống say thì nhớ bảo Trịnh Lạc đưa em về, không thể gọi xe một mình, nguy hiểm lắm.” Lâm Chính Tắc đút hai tay vào túi, đứng dậy đến gần cô, dặn dò.

“Aiz, em biết mà!” Hôn xong mới cảm thấy không thích hợp, Văn Hoa biến sắc, căm giận mở cửa, lúc đóng cửa lại còn hung dữ nói: “Em không về nữa!”

Lâm Chính Tắc cười, cười đến vui vẻ, trước mặt bạn trai chính thức mà bạn gái lại hưng phấn muốn có cuộc gặp gỡ nóng bỏng với người khác, là một người đàn ông khác thì giờ phút này đỉnh đầu đã xanh rì cả rồi, nhưng anh lại không hoảng hốt. Cô gái hư của anh còn báo cáo với anh trước khi làm chuyện xấu, trước khi ra cửa còn biết ngọt ngào hôn anh, không ai đáng yêu hơn cô hết.

Trịnh Lạc thay bộ đồ nam đến đón Văn Hoa. Tóc dài của anh ta là thật, lúc này búi nửa đầu trông y như đạo sĩ, Văn Hoa không nhịn được mà kéo kéo hai cái, “Khí chất thật con mẹ nó được.”

“Hóa trang như thế này rất tốt, trêu chọc các em gái, cũng không đoạt ‘tài nguyên’ với tớ.” Văn Hoa nói.

“Vậy thì khó mà nói lắm.” Vẻ phóng khoáng của Trịnh Lạc khác với vẻ cố làm màu của cô, người thật sự phóng khoáng thì ánh mắt rất khác, không giống như cô, chỉ biết cậy mạnh ngoài miệng.

“Cũng đúng, trai đẹp có thể ưng ý cậu cũng không liên quan đến tớ.”

Quán bar vẫn là những quán bar đó, người rụt rè thì vẫn không dám uống rượu người khác đưa. Trịnh Nhạc cười nói cô không có tiền đồ. Anh ta kéo cô xuống sàn nhảy, không đến một lúc đã chẳng thấy người đâu. Văn Hoa quay về ghế dài bưng chén rượu lên, cái đầu ngó tìm anh ta khắp nơi.

Có người tới gần, áo sơ mi hoa thật sự gai mắt, sao có thể mặc phong cách đi biển này hằng ngày được nhỉ? Văn Hoa nhớ lại những nơi mình nhìn, đều không thấy biển đâu.

Cô không thích người khác gọi mình là “chị gái nhỏ”, “người đẹp” nghe cũng rất tục. Trong quán bar náo nhiệt khắp nơi đều có nam nữ tụ tập, chỉ có Văn Hoa bản lĩnh nhất, tự động tách ra một không gian với mọi người, cũng có người cảm thấy cô giả vờ thanh cao nên đến gần khoe khoang.

“Cô em, anh ngồi cạnh được chứ?”

Văn Hoa liếc một cái, thấy rất đẹp trai bèn gật gật đầu.

“Ở đây có một loại rượu Cocktail rất hợp với phụ nữ.” Trai đẹp nói xong thì báo tên, bartender ngầm hiểu, ba phút sau đặt lên một chén rượu, tầng tầng lớp lớp trông khá xinh đẹp.

“Anh thường tới đây sao?” Văn Hoa hỏi anh ta.

“Không phải em cũng vậy sao? Gần đây anh cũng hay thấy em đến…”

“Ồ, anh chú ý đến tôi à? Vậy anh biết tôi thích uống cái gì không?”

“Whisky?”

“Không, là yêu thích anh.” Văn Hoa bật cười, trai đẹp cũng cười, ý cười tràn đầy nơi đáy mắt, có một loại vui sướng khi câu được “con cá lớn”, khó có được chính là không khiến người ta cảm thấy chán ngấy.

“Hửm?” Trai đẹp cười đầy ẩn ý, anh ta thích phong cách này, “Cô em thuộc về gì?” Anh ta hỏi lại một câu.

Chính là kỳ quái vậy đó, hợp mắt thì sao? Cái miệng mở ra đã đầy dầu mỡ, chỉ biết nói toàn mấy câu sến súa. Văn Hoa vẫn luôn không hiểu sự cuồng nhiệt của các thiếu nữ theo đuổi idol, vốn dĩ minh tinh phải nên đặt dưới ánh đèn flash, xa cách ngàn núi vạn sông thì mới hoàn mỹ, nếu thật sự quen nhau ngoài đời thực thì biết đâu đối phương cũng sẽ nhuốm đầy hình tượng sến sẩm thôi.

“Không thuộc về anh.” Văn Hoa nhấp một ngụm rượu, lạnh mặt nhảy xuống ghế rồi rời đi.

Cánh tay bị người giữ lại, Văn Hoa chán ghét tránh né, quay đầu nhìn anh ta, “Xin lỗi, tôi phản cảm nhất với những ai nói mấy lời âu yếm quê mùa, anh thật sự LOW.” Rồi xoay người đi ra ngoài.

“Cậu sao thế?” Trịnh Lạc từ đâu nhảy ra, thấy Văn Hoa cúi đầu thì cho rằng cô bị làm sao.

Văn Hoa lắc lắc mấy giây mới ngẩng đầu, lông mày nhíu chặt, “Con mẹ nó, rượu này nặng quá!”

Chủ yếu là Vodka, không nặng sao được?

Anh ta cũng uống rượu nên không thể lái xe, thấy cô không giống say quá thì bảo cô đứng ở đây chờ, còn mình xoay người đi vào. Lúc đi ra thì bên cạnh anh ta có hai anh chàng đẹp trai đi cùng, trông có vẻ giống học sinh.

“Cầm thú!” Văn Hoa đưa ra kết luận.

“Cậu không uống rượu thì lái xe nhé.” Trịnh Lạc nói với một cậu học sinh, đối phương gật đầu cầm chìa khóa xe.

“Cậu kia có thể uống rượu sao? Quán bar sẽ không bán rượu cho trẻ vị thành niên đâu.” Văn Hoa ngồi ở ghế sau chế nhạo Trịnh Lạc, Trịnh Lạc vỗ cô một phát.

“Chị gái à, vị thành niên còn không thể thi lấy bằng lái xe đó.” Cậu học sinh nói, Trịnh Lạc cười đê tiện.

Thế nào, vừa mới quen thôi mà đã đứng cùng một mặt trận thống nhất à? Văn Hoa không phục, ngoài miệng ồn ào muốn lấy di động tìm kiếm xem lên giường với vị thành niên sẽ bị phán mấy năm.

**

Lâm Chính Tắc còn chưa về nhà, Văn Hoa tắm rồi nằm nghiêng người trên sofa spam WeChat như muốn quấy rầy đêm đẹp của Trịnh Lạc, năm phút sau cô bị xóa bạn tốt.

Thời điểm Lâm Chính Tắc dừng xe, ra ngoài thì nhận được điện thoại của Trâu Khải. Mấy ngày nay Trâu Khải thường trông thấy Văn Hoa ở quán bar, bên cạnh có một anh chàng đẹp trai đi cùng nên tốt bụng nhắc nhở, nhưng chính chủ lại tỏ vẻ không quan tâm. Trâu Khải cúp máy, đứng hút thuốc ở ven đường, quay đầu nhìn thấy bạn của Văn Hoa lại về rồi, đang ở trong góc tường hôn chàng trai nào đó, anh ta bèn cười cười xoay người đi vào.

“Đã về rồi à.” Văn Hoa nhìn thấy anh vào cửa thì cười chào hỏi. Lâm Chính Tắc mệt mỏi cả ngày, ngồi liệt trên sofa vuốt ve cẳng chân của cô.

“Mệt lắm phải không?” Văn Hoa đứng dậy ngồi trên đùi anh, mát xa đầu cho anh. Lâm Chính Tắc nhắm mắt lại hưởng thụ, khóe miệng cong cong.

“Anh thích uống cái gì?” Văn Hoa giữ cho đầu anh nhìn thẳng vào mình, hỏi.

“Hử? Hiện tại anh không muốn uống gì cả.” Lâm Chính Tắc còn tưởng cô muốn pha trà cho anh.

“Không đúng, anh phải nói ‘yêu thích em’!”

Lâm Chính Tắc cười, cái quỷ gì thế.

“Anh đoán em thích ăn gì?”

“Ăn cái gì?” Lâm Chính Tắc vắt hết óc nghĩ xem có gì đồng âm không, không nghĩ ra thì không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Ngắm anh si ngốc.”

“Ha ha ha ha.” Lâm Chính Tắc ôm cô cười.

“Đồng chí lão Lâm, em ra lệnh cho anh ngày mai phải đi mua một quyển bách khoa toàn thư nói lời âu yếm sến sẩm, mỗi ngày nói với em một câu.”

Không cần chờ đến ngày mai, Lâm Chính Tắc tắm xong đã lấy điện thoại ra tìm ngay, nhìn trong một đống sách trúng một quyển, đè cô nằm xuống, nói một cách đầy sắc tình, “Tới đi, chúng ta nói về hạng mục 900 triệu nào.”

Không giống, thật sự không giống nhau, dù anh có nói gì cô cũng thấy vui hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play