Tháng bảy ở phương Nam vẫn là giữa hè, nóng bức tới mức khiến người ta bực bội. Điều duy nhất có thể khiến Văn Hoa cảm thấy vui vẻ là mối quan hệ của họ đã bước vào thời kỳ ổn định, ổn định tới mức lịch sử trò chuyện trên WeChat của hai người đã trở thành lịch sử thuê phòng.
Anh gửi địa chỉ, cô nói ok, cô gửi địa chỉ, anh nói ok.
[Ngày kia anh phải ra nước ngoài nửa tháng, tối mai tan làm tới chỗ anh không?] Buổi chiều Lâm Chính Tắc gửi lời mời tới.
Hơ, này cũng không tồi, trước đêm sinh nhật hẹn làm một nháy thì cũng được xem là cách đón sinh nhật ổn đấy, ngày hôm sau cũng không ảnh hưởng tới việc đón sinh nhật với Tiểu Ma.
[Được.]
Lâm Chính Tắc nói tới đón cô tan làm, cô lại từ chối, vẫn nên tránh để đồng nghiệp nhìn thấy thì tốt hơn.
"Phải nói chuyện rõ ràng trước, bữa cơm này có phải bác sĩ Lâm làm riêng cho em không? Đừng có quay xe, lên giường lại nói là daddy mệt cả ngày rồi còn phải về đút cho em ăn, phía dưới ăn no rồi mà còn phải đút ở bên trên." Văn Hoa bước vào cửa nhìn thấy Lâm Chính Tắc đang bận rộn trong phòng bếp, học giọng điệu nói chuyện của anh, vừa dứt lời thì người đàn ông đang thái rau dừng lại, mập mờ nhìn cô.
"Ghi thù như thế à? Em tới đây, bây giờ daddy đút cho miệng nhỏ phía dưới của em trước nhé."
Ai lưu manh hơn ai chứ?
Văn Hoa phớt lờ anh, đi tới ngồi trên sofa đợi ăn cơm.
"Có người bạn tặng bít tết thượng hạng, đợi tới khi anh về mới ăn thì phí phạm quá." Anh giải thích.
Tay nghề rất tốt, có thể mở nhà hàng Tây, ăn cơm xong Văn Hoa chủ động rửa bát, tay áo xắn lên để lộ vết thương đang lành.
"Còn đau không?" Lâm Chính Tắc ôm lấy cô từ phía sau, chạm vào vết thương của cô.
"Đã chẳng còn đau từ lâu rồi, đợi em nghĩ hình vẽ xong xuôi em sẽ đi xăm tay, ngầu hơn ngay!"
Lâm Chính Tắc cau mày suy nghĩ một lúc, tưởng tượng ra dáng vẻ xăm tay của cô, anh không bảo thủ cũng không phản đối xăm hình nhưng xăm tay hơi quá rồi, "Em che vết sẹo là được rồi, lỡ như sau này không thích vẫn có thể sửa chút được."
"Anh quản em à! Hừ tránh ra, như này sao em rửa bát được chứ." Anh ôm rất chặt, khom lưng cũng khó.
"Em rửa của em, anh ôm của anh."
"Không phải, anh có thể đừng chọc vào em nữa không hả!" Khe mông bị đũng quần phồng lên của anh chọc vào, Văn Hoa hơi không được tự do.
"Anh dụ dỗ? Ai vừa vào cửa đã gọi daddy khiêu khích anh?" Lâm Chính Tắc thúc lên nhắc nhở cô, ý tứ rất rõ ràng, đây đều là em tự chuốc lấy.
Cô gái à, em tự châm lửa thì em phải chịu trách nhiệm! Đầu Văn Hoa trong phút chốc nghĩ tới lời thoại của tổng tài bá đạo.
"Ui!" Váy bị vén lên, sắc lang đã cởi quần cả hai, chui vào giữa chân từ đằng sau, bắt đầu cọ xát từ sau lên trước. Văn Hoa suýt chút nữa vứt đĩa trong tay xuống, cơ thể gần như mềm nhũn.
"Ngoan, rửa cho nghiêm túc, rửa sạch sẽ một chút."
Sạch em anh ấy, sao anh không đè eo của em rồi đâm vào chứ?! Văn Hoa đặt đĩa trong tay xuống, chống lên mặt bàn để anh làm, miệng ư a rên rỉ.
Tiến vào từ phía sau đúng là thoải mái, cô cũng từ từ có hứng thú, phụ nữ mà, đúng là âm đ*o liền với tim, bị cắm sướng thì muốn hôn muốn ôm, quay đầu đòi hôn. Lâm Chính Tắc đỡ mặt của cô mà hôn, lần đầu tiên kết thúc ở nơi có một đống đĩa bẩn trước mặt.
"Rửa tay nữa ~" Anh còn chưa thỏa thích muốn vào phòng ngủ, tay Văn Hoa toàn là nước rửa bát, giãy giụa muốn tới nhà vệ sinh rửa tay.
"A! Anh uống thuốc đấy à, sao lại đói khát như thế này?" Quần lót rơi xuống mắt cá chân theo động tác bế cô của anh, cái tên này vậy mà cứ ôm mình cắm vào như thế. Lúc tới nhà vệ sinh, ánh mắt của cô đã bị làm tới mức mơ màng rồi, còn rửa tay gì đó đã quên từ lâu rồi, hai người đứng cắm rút kịch liệt ở cạnh cửa.
"Gọi daddy lần nữa xem nào." Sự hưng phấn của Lâm Chính Tắc lộ rõ rệt, gậy th*t vô cùng cứng rắn.
Đồ xấu xa! Văn Hoa không ngốc, cô biết lúc nào nên làm nũng, lúc này bị anh ép chặt trên tường nũng nịu gọi từng tiếng.
Hai người lăn lộn cả nửa ngày, rồi lại lên giường làm một lần nữa, nhiều lần cao trào khiến cô không mở nổi mắt nữa, vùi vào lồng ngực anh ngủ. Lâm Chính Tắc ôm cô rất chặt, xoa tóc cô một lúc, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại đã sắp mười một giờ rồi, Lâm Chính Tắc không ở trên giường, Văn Hoa cuống quít đứng dậy mặc quần áo, quần lót vẫn ở...nhà bếp? Mặc dù hai người đều đã khỏa thân với nhau nhiều lần rồi nhưng cứ đi ra như thế cũng rất ngại, nên cô tiện tay kéo áo sơ mi của anh, buộc ở hông rồi đi ra. Lâm Chính Tắc đang gọi điện thoại ở phòng khách, thấy cô đi ra thì chỉ vào quần lót và váy của cô đặt ở bên cạnh, cười xấu xa.
Văn Hoa ngồi một bên mặc quần áo, anh thì làm loạn, sờ tới sờ lui, Văn Hoa tức tới mức vươn người đấm anh.
"Được rồi, ngoan, không đùa nữa, anh đang gọi điện thoại mà." Lâm Chính Tắc cười, bắt lấy tay của cô ôm vào lòng.
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, Lâm Chính Tắc nhìn cô một cái nói: "Xin lỗi, cô bé thích đùa."
Văn Hoa đẩy anh ra rồi lấy điện thoại gọi xe, tim đập bình bịch. Chuyện gì thế này, mình hình như hư hỏng rồi chẳng giống mình nữa.
"Muộn thế này rồi, không về thì hơn?" Anh tắt điện thoại ôm cô nói.
"Không được, sáng sớm mai em có việc rồi."
Sau khi cô đi, Lâm Chính Tắc ngồi rất lâu, đồng hồ trong phòng khách tích tắc đã qua mười hai giờ. Lâm Chính Tắc đứng dậy mở tủ lạnh nhìn bánh kem lạnh ở bên trong, cười khổ một tiếng rồi gửi tin nhắn cho trợ lý [Đổi vé máy bay sang hôm nay.]
Trợ lý rất nhanh đã trả lời lại [Anh Lâm, vé đổi hôm qua cũng là có người kịp thời trả vé mới mua được ạ, nếu như bây giờ đổi chỉ còn khoang phổ thông thôi.]
[Vậy thì thôi, vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.]
Văn Hoa về nhà thì đã hơn một giờ, ngủ ở chỗ anh một lúc rồi nên cũng không có ý định ngủ tiếp. Cô chuẩn bị qua loa hành lý ra ngoài một lúc, lúc thu dọn xong, thay áo ngủ mới nhận ra trên cổ có một sợi dây chuyền, nước mắt như hạt ngọc sáng long lanh lăn xuống.
[Cảm ơn quà của anh, đẹp lắm.]
[Dám làm mất thì em chết chắc đấy.]
Anh không chắc túi lần trước tặng là bị cô bán đi, làm mất hay là tặng người khác, nhưng sợi dây chuyền này là nhà họ Lâm chuẩn bị cho con dâu, dám làm mất thì anh thật sự sẽ đánh cô.
[Kiss kiss, Cảm ơn sếp bao nuôi ~ Thích lắm ~]
Đúng là rất thích, không nỡ dứt ra, trước kia tuổi nhỏ nên không hiểu, lớn hơn một chút đương nhiên cô hiểu được vẻ đẹp của đá quý.
Sáng hôm sau, cô tới công ty chạy bản thảo, làm việc hùng hổ cả sáng cuối cùng cũng xong, bữa trưa cũng không ăn, nhanh chóng tới sân bay.
Về nhà phải đổi từ máy bay sang tàu hỏa, xuống máy bay thì đã muộn rồi. Cô tìm khách sạn ở tạm để hôm sau ngồi chuyến xe sớm nhất về nhà, về tới ga tàu hỏa lại nghe thấy giọng nói quê hương thân thuộc, tiếng tài xế xe nhiệt tình bắt chuyện. Cô lách người đi ra, tìm một tiệm hoa bên cạnh mua một bó bách hợp, rồi giơ tay gọi một chiếc xe taxi.
Sinh nhật của cô và Tiểu Ma cách nhau một ngày vào cuối tháng bảy, hai người đều là cung sư tử.
Xe dừng lại ở nghĩa trang Bắc Sơn, không phải dịp gì nên chẳng có người tảo mộ. Văn Hoa đi vào tìm một tấm bia mộ quen thuộc, khuôn mặt Tiểu Ma năm 25 tuổi cười cười. Cô đặt trước bia mộ của cô ấy hoa tươi và bánh ngọt. Văn Hoa đặt bó bách hợp xuống, ngồi xuống đất lén ăn bánh ngọt của cô ấy.
"Vị sôcôla, đồng chí Tiểu Ma này, sao tớ lại già thêm rồi!"
Trong nghĩa trang vắng vẻ vang lên tiếng bước chân...
Nghĩ xa một chút thì đây là một chuyện ma, Văn Hoa bật cười khúc khích, quay đầu nhìn người đi tới: "Bánh ngọt này của anh khó ăn quá đấy."
Dương Lâm nhìn Văn Hoa ngồi trước bia mộ cũng mỉm cười: "Tới lúc mấy giờ? Tối qua mẹ vợ còn nói em vẫn chưa về đấy."
Hàn huyên mấy câu thì không ai nói gì nữa, chỉ có Tiểu Ma cười ngây ngô không giả dối ở đó.
Tàu hỏa bảy giờ tối, Văn Hoa nhìn thời gian cứ luyên thuyên như thế mà đã được ba tiếng rồi.
Cô đứng dậy rút ra một bao lì xì từ trong túi ra đưa cho anh ta: "Đưa cho dì giúp em, em không tới thăm bà ấy nữa, anh hiểu đấy, lúc này mà đi lại là một khung cảnh đẫm nước mắt đấy."
Dương Lâm sờ bao lì xì dày dặn, im lặng mấy giây mới nói: "Về nhà à? Anh lái xe đưa em đi."
"Không về, người nhà không biết em về."
Anh ta đưa cô tới bến xe, Văn Hoa muốn nói thời gian vẫn sớm nhưng nghĩ lại vẫn nên im miệng, dù sao cũng không đi đâu.
"Anh cũng không biết số thẻ ngân hàng Alipay của em là gì, mấy năm nay em đưa rất nhiều tiền, vẫn phải trả cho em, một mình em ở bên ngoài không dễ dàng gì." Dương Lâm nhắc lại chuyện cũ.
"Đó đều là tiền của Tiểu Ma, em trả cậu ấy."
Văn Hoa nói là sự thật, cuộc đời cô khi trong giai đoạn chán chường về sự túng quẫn nhưng không dám xin tiền người nhà thì đều là Tiểu Ma nuôi sống, tiếc là tiền lương Tiểu Ma không cao, kết hôn sớm sinh sớm, nuôi mình đã khó khăn rồi còn phải kiếm tiền nuôi cô. Lần nào Tiểu Ma cũng đều nói "Cậu phải cố gắng cho bà đây, cậu chắc chắn sẽ thành công, tớ biết, đợi cậu thành công rồi thì tớ sẽ gói con trai mình đưa tới cho cậu, nuôi thành cậu ấm của gia đình tổng tài bá đạo cho tớ."
Cậu chắc chắn sẽ thành công, cậu chắc chắn phải thành công, cậu chắc chắn sẽ sống thật tự do, thật tốt.
Mỗi lần nghe những lời này, Văn Hoa đều nhớ tới tốt nghiệp năm tư.
Học kỳ cuối cùng, Tiểu Ma ký hợp đồng với công ty nghệ thuật lớn nhất vùng. Văn Hoa tích tiền chuẩn bị vào Nam làm việc, đêm trước khi hai người quyết định nói ra với người nhà thì đã uống say mèm cổ vũ lẫn nhau, trong mắt đều hướng về tương lai.
Chẳng được mấy ngày, Tiểu Ma đã khóc đỏ cả mắt, cô ấy nghỉ việc chuẩn bị về nhà. Đêm đó hai cô cũng uống say, Văn Hoa khóc nói: "Cậu thua rồi, cũng giống như tớ thua rồi vậy."
Tiểu Ma nói: "Vậy cậu thắng thay cho chúng ta đi."
Tốt nghiệp đã năm năm, không có tiền tiết kiệm, công việc không ổn định, không có nhà, không có xe, không có gia đình, ai nhìn cô ấy cũng cảm thấy khắc khoải nhưng Văn Hoa lại chẳng băn khoăn chút nào. Bố mẹ nói tiền lương hơn mười nghìn tại sao không tiết kiệm, ngoài miệng thì cô nói chi phí bên ngoài nhiều nhưng trong lòng lại suy nghĩ rằng con sợ lưu lại một tương lai.
Tiểu Ma, sau khi cậu đi thì tớ càng không nghĩ tới tương lai nữa rồi. Trước kia có một thầy bói nói với tớ rằng sau ba mươi tuổi sự nghiệp sẽ thuận lợi, sau bốn mươi thì lên như diều gặp gió. Cậu nói cậu bẻ ngón tay đợi tớ bốn mươi tuổi, cậu không đợi thì tớ cũng chẳng muốn nữa.
“Thật lòng thì tình bạn của hai em, anh vẫn luôn thấy rất kỳ lạ.” Xe dừng trước cửa ga tàu hỏa, Dương Lâm nói.
“Không chỉ anh thấy lạ đâu, rất nhiều người đều thấy lạ.” Tình bạn này nhìn giống như diễn vậy.
Cậu nhìn bọn họ đi, tan học không về nhà cùng nhau, cũng chỉ nói chuyện với nhau ở trường. Cậu xem bọn họ kìa, đón sinh nhật cũng không tới, chị em plastic rồi. Cậu nhìn Văn Hoa đi, Tiểu Ma mất rồi cũng chẳng hề buồn bã, có thể thấy rằng nhiều năm như thế nhưng đúng là thật sự chẳng có tình nghĩa gì.
"Văn Hoa?" Lúc đi vào ga có người gọi cô, da đầu Văn Hoa tê rần chậm chạp quay đầu, chỉ nhìn thấy Văn Hà đứng phía sau không khỏi khó tin, nổi giận đùng đùng nhìn cô.
"Em được đó Văn Hoa, bình thường không biết lo lắng cho bố mẹ thì thôi, trở về mà cũng không về nhà? Chị biết từ trước tới giờ em lạnh lùng, em đúng là không có lương tâm, được rồi, không làm em chậm trễ nữa, em đi đi." Văn Hà nói xong quay đầu rời đi. Văn Hoa ngây người tại chỗ nhìn chị ấy đi tới xe của anh rể, giống như đang khóc, anh rể nhìn cô từ xa một cái rồi mở cửa lên xe.
Văn Hoa loạn thị, không nhìn rõ mặt của họ, nhưng hình như có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ.
Cổ đại có vua Đại Vũ lo trị thủy cho dân, ba lần đi qua nhà mình mà không vào, ngày nay có Văn Hoa máu lạnh về nhà không thăm bố mẹ, người trước người đời ca tụng, kẻ sau bị cô lập xa lánh.
Văn Hoa nhận được điện thoại trong nhà trên tàu hỏa, tín hiệu đường đi quá kém, tiếng mẹ khàn đặc hỏi truyền qua điện thoại từng đợt, bà thắc mắc "Chúng ta có lỗi với con chỗ nào?" "Sao con lại không có lương tâm như thế?"
Cũng có kết thúc "Đừng liên lạc nữa." "Cứ xem như mẹ không sinh ra con."
Sau khi trở về, Lâm Chính Tắc vẫn ở nước ngoài, Văn Hoa đăng ký vào khoa tâm lý của bệnh viện.
"Bác sĩ, thật ra tôi không có vướng mắc nào cả, ăn ngủ đều rất ngon, tôi tới là có vài câu hỏi không hiểu rõ cho nên tới tìm hỏi bác sĩ chuyên ngành, quan hệ xã hội quá phức tạp nên tôi không hiểu lắm."
"Cô cứ nói."
"Nếu như bình thường đối phương chưa từng gọi điện nói chuyện tình cảm với bác sĩ, vậy bác sĩ cũng sẽ không gọi điện nói chuyện với người ta, đúng không?"
"Không có gì sai cả, bất cứ quan hệ xã hội nào cũng đều dựa trên sự cố gắng của hai bên."
"Nếu như người kia không đón sinh nhật với bác sĩ, mà bác sĩ thỉnh thoảng quên sinh nhật của đối phương, như vậy có thể không?"
"Có thể."
"Nếu đối phương là người thân của bác sĩ thì còn đúng không?"
"Giữa người nhà..." Bác sĩ chần chừ một lúc, khi đang định trả lời thì Văn Hoa ngắt lời anh ta.
"Nói chuyện đúng không?"
"Đúng."
"Không có cách nào nói chuyện thì sao?"
Văn Hoa cũng chẳng muốn nói chuyện nữa, bèn rời đi.
Đạo lý to lớn cũng mất niềm tin trước tình thân, Văn Hoa hiểu sâu sắc điều đó. Cô vẫn chủ động xin lỗi, giải thích chuyện xảy ra như này như kia đều có nguyên nhân, đối phương liên tục phàn nàn trách cứ như đang chờ đợi, cuối cùng cũng rộng lượng tha thứ.
Quá trình này quá quen thuộc, Văn Hoa không bày ra nổi vẻ mặt mang ơn khi nhận được khoan dung, vừa hầm canh vừa nghe. Hai lần làm lại như thế khiến cô cảm thấy ngay cả giả vờ ăn năn cô cũng chẳng làm nổi nữa rồi, khó, thật là khó quá, cứ luôn cảm thấy có lỗi với người khác.
Cúp điện thoại, cô uống nước canh thơm ngon, nhớ tới Lâm Chính Tắc, cũng không biết anh trở về chưa.
[Anh về chưa?]
[Tối mai tới, cho em một cơ hội tới sân bay đón anh.] Lâm Chính Tắc đáp.
[Bệnh hình thức hại chết người, quan hệ của chúng ta không cần thiết đâu.]
Làm cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc có thể xem là một trong những năng lực của cô. Trước khi ngủ Văn Hoa cũng suy nghĩ lại, kết quả của việc suy nghĩ lại là tối mai cô chủ động tới tìm anh, không ngờ rằng vừa tỉnh giấc lại nhận được tin nhắn của tổng tài Lâm Chính Tắc ngang ngược [Bảy giờ, nhà anh, tắm rửa sạch sẽ đợi anh.]
Trong lòng như mở cờ có chuyện gì vậy, tại sao đến nhà dâng người lại vui như thế nhỉ?
Điểm mấu chốt là gì, Văn Hoa cảm thấy rằng đã đánh mất chính mình rồi.
Sáng sớm thức dậy tới chợ mua gà Văn Xương và dừa, nhân viên siêu thị còn giới thiệu nấm Trúc Sanh cho cô, nói hầm chung rất ngon. Khi
trở về cô hầm một nồi dựa theo sách nấu ăn, rồi tính thời gian trang điểm xinh đẹp cho mình, cầm cặp lồng tới nhà anh.
Lâm Chính Tắc ra khỏi thang máy thì thấy Văn Hoa ngồi đeo tai nghe chơi điện thoại ở cửa, sự buồn bực mấy ngày bị quét sạch sẽ, tâm trạng vui vẻ đi tới kéo tai nghe của cô. Văn Hoa ngẩng đầu cười rất vui, đôi mắt long lanh nhìn anh khiến lòng anh ngứa ngáy.
"Sao không vào?"
"Không có chìa khóa mà!" Lúc trước dọn ra cũng để chìa khóa lại rồi.
"Đáng đời!"
"Ơ, người bạn này, sao lại nói như thế chứ!" Văn Hoa thay giày, anh cầm va li vào phòng ngủ, lúc đi ra Văn Hoa đang bưng một tô canh gọi anh: "Tới đây nhanh lên, dạo này em thích nấu ăn nên có lòng nhân từ bao la thưởng cho anh một tô canh đấy."
Dừa thơm ngọt, thịt gà vừa vào miệng đã tan ra, độ nóng cũng vừa phải, nấm Trúc Sanh ngâm trong canh, cắn một miếng nước canh tràn ra. Lâm Chính Tắc cảm thấy rất vừa miệng, uống tô canh này trong lòng anh cũng ấm áp theo.
Một cặp lồng đầy ắp anh đã uống hơn nửa, Văn Hoa chỉ ngồi một bên ngoan ngoãn nhìn anh như thế giống như một người vợ ân cần rất yêu chồng. Lâm Chính Tắc muốn nói rằng em đã thích anh như thế rồi thì đừng cứng miệng như gà chết nữa, bây giờ làm nũng thì daddy sẽ cưới em, nhưng anh vẫn không đành lòng liều lĩnh dập tan sự dịu dàng hiếm có này.
"Dây chuyền đâu?" Lâm Chính Tắc nhìn vào chiếc cổ trơ trụi của cô, hỏi với giọng không vừa lòng.
"Em cất đi rồi, sợ làm mất bị đánh."
Xem như em thức thời, Lâm Chính Tắc ôm cô dựa vào sofa, xuống máy bay vẫn còn sức lực dồi dào muốn tóm lấy cô làm một lần,nhưng lúc này ăn no nên đột nhiên mệt rồi, muốn ôm cô ngủ một giấc.
"Ngồi máy bay lâu như thế mệt rồi à?" Văn Hoa ngẩng đầu sờ cằm của anh, râu đã mọc dài ra một chút rồi.
"Ừ." Lâm Chính Tắc cúi đầu vùi đầu vào ngực cô, nhắm mặt lại vài phút, dáng vẻ như sắp ngủ đến nơi.
"Nhanh đi tắm rồi ngủ sớm một chút thôi." Cô xoa đầu của anh.
"Em muốn rời đi à?"
Lúc này Văn Hoa cũng không nói anh không tắm thì em về, eo bị ôm rất chặt, cô cũng rất muốn ôm anh, uy lực làm nũng của mỹ nam lớn lắm, "Ừm...nếu không thì em ngủ với anh nhé? Đêm nay ấy."
Lâm Chính Tắc nhếch khóe miệng hôn cô một cái chuẩn bị đi tắm: "Trong va li có quà cho em đấy, tự mình đi tìm đi."
Bắt người tay ngắn, Văn Hoa nhìn một đống đồ mỹ phẩm kia, tiện tay dọn đồ đạc cho anh, khi dọn dẹp xong thì Lâm Chính Tắc đi ra.
"Hôm nay ngoan thế." Anh ôm cô, hôn vào mặt cô.
Đúng là mệt chết đi được, Lâm Chính Tắc ôm eo của cô, rất nhanh đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Văn Hoa không dám làm ồn tới anh, xoay người nghịch điện thoại, định đợi một lát nữa sẽ đi tắm, nhưng có lẽ tiếng hít thở của anh quá đều đặn, cũng có lẽ trong lòng anh quá ấm áp, cô cũng rất nhanh đã mệt mỏi.
Trước khi đi ngủ cô cũng chẳng kịp thay áo ngủ, bị anh cởi áo phông và váy rồi ôm lấy, mặc áo ngắn đi ngủ. Tỉnh dậy lại thấy mình trần truồng trong chăn. Cô vén chăn lên nhìn, nụ hoa trước ngực đỏ ửng một mảng, cái tên này!
"Anh xem chuyện tốt anh làm đây này!" Văn Hoa đi ra ngoài tìm anh tố cáo.
Văn Hoa đi chân trần mặc áo sơ mi đàn ông, còn kéo cổ áo khoe dấu hôn sững sờ tại chỗ, đối diện là Lâm Chính Tắc mặc áo ngủ cười bỉ ổi cùng với một người phụ nữ trung niên đoan trang tao nhã. Tạm thời mạnh dạn suy đoán thì Văn Hoa cảm thấy đó có lẽ không phải người giúp việc, mà là mẹ của anh.
Văn Hoa có thể khoe khoang là một người từng trải qua nhiều trường hợp, nhưng giờ phút này lại thật sự không biết phản ứng thế nào. Người đầu tiên phá vỡ bầu không khí yên lặng chính là người phụ nữ đối diện "A Chính, giới thiệu một chút đi nhỉ?"
Lâm Chính Tắc cười hì hì đi tới, đứng khua tay trước mặt cô: "Em bị điểm huyệt rồi à?"
Chạy vào phòng thay đồ, Văn Hoa cảm thấy tay mình run rẩy cả lên, phải làm sao bây giờ? Mau suy nghĩ đi, não đừng đóng băng nữa, chắc chắn sẽ có cách thôi!
Lâm Chính Tắc đuổi theo, dựa vào cửa quan sát sự lúng túng của cô, nhịn cười tới mức trông rất thèm đòn.
"Người kia là dì giúp việc à?"
"Đó là mẹ anh."
"Chủ nhà tới lấy tiền thuê nhà à?"
"Mẹ anh."
"Hàng xóm bên cạnh tới mượn bát à?"
"Tự dối lòng mình dễ chịu hơn một chút sao?" Lâm Chính Tắc không phối hợp cùng cô nữa.
"Lâm Chính Tắc, nghe em nói, chuyện này rất bình thường, em xem nhiều phim máu chó như thế không uổng phí đâu, đầu tiên là chào hỏi với anh, nếu như mẹ anh lấy chi phiếu ra đập em thì có lẽ em sẽ nhận đấy." Văn Hoa vừa mặc quần áo vừa nói.
"Vậy có lẽ em phải thất vọng rồi, bà ấy sẽ không cho em tiền đâu." Lâm Chính Tắc nói.
"Vậy cũng không sao, bình tĩnh bình tĩnh, anh chưa nói quan hệ của hai ta với mẹ anh à?"
Lâm Chính Tắc nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, thầm nghĩ đừng nói trước kia trong nhà đã biết em thế nào rồi, dáng vẻ vừa rồi em bị anh chơi xong cũng không cần giải thích nhiều đâu.
"Có cơ hội hành động, nhìn em này." Sửa sang mình xong, Văn Hoa bình tĩnh đi ra chào hỏi: "Chào cô ạ."
"Chào cháu, cháu là Tiểu Văn nhỉ, sau khi Hồ Hồ về cứ nói suốt, bạn gái của chú nhỏ vừa xinh vừa thú vị." Mẹ Lâm cười rất trìu mến.
"Có lẽ cô hiểu nhầm rồi, cháu không phải bạn gái của anh ấy đâu." Văn Hoa giải thích.
"Hửm?" Mẹ Lâm khó hiểu nhìn con trai mình, Lâm Chính Tắc ra vẻ con thấy mẹ sao ngạc nhiên thế, cũng không định trả lời.
Mẹ con hai người cùng nhìn về phía Văn Hoa, nói cái gì ấy nhỉ, càng vào thời khắc quan trọng thì suy nghĩ càng nhanh nhạy, lúc này Văn Hoa nghiêm túc nói: "Con uống say nên tới ở ké một đêm, hi hi, hi hi, à, vậy con cũng không làm phiền nữa ạ, con đi trước đây, bạn con còn đang đợi con nữa."
Văn Hoa luôn là một cao thủ trốn chạy, sau khi cô đi thì trong phòng khách chỉ còn hai người nhìn nhau, vẫn còn cười cười, mẹ Lâm bình định lại vẻ mặt hỏi: "Chuyện này là thế nào?"
"Cô ấy không biết ứng phó với phụ huynh lắm, mẹ tới đường đột quá, con gái người ta luôn cần mặt mũi, bị mẹ bắt gặp như vậy có thể không chạy hay sao?" Lâm Chính Tắc hỏi.
"Mẹ cũng không phải người bảo thủ, vậy kết hôn cũng không gặp mẹ chồng à? Mẹ bay sáng ngày kia, con hẹn con bé cùng ăn một bữa đi." Mẹ Lâm nói, không dễ chối từ.
Lâm Chính Tắc mời cô đi ăn cơm đã nói như thế này: "Nói thế nào thì em cũng bị bắt gặp ở nhà anh rồi, chỉ ăn một bữa cơm nói chuyện, không có gì khác đâu, em cứ xem như giúp anh đi."
Cô nói không được, anh cũng không khuyên, chỉ là trầm mặc nhìn về nơi xa xôi, một lúc lâu mới mở miệng quyết định.
"Trưa mai mười một giờ, địa chỉ nhà hàng anh gửi tin nhắn cho em, em tới hay không thì tự mình quyết định." Giọng nói Lâm Chính Tắc thản nhiên nhưng đã viết rõ lên mặt rồi, nếu em không đi, từ nay chúng ta kết thúc.
Về chuyện này, Quyên Tử nói thế này: "Mặc dù ngày nào cậu cũng nói là quan hệ bạn tình thuần khiết với người ta nhưng trong lòng cậu tự mình biết mà, bên cạnh Lâm Chính Tắc có một mình cậu là nữ, cả ngày cậu giả vờ thoải mái cũng không phải là do Lâm Chính Tắc cho à?"
Có vài việc nếu không nói thẳng ra thì bên ngoài còn có thể duy trì vẻ hài hoà, đã nói thẳng ra thì phải lựa chọn, hoặc là tiến, hoặc là lùi.
Cô không nỡ lùi.
Mười rưỡi sáng hôm sau cô tới nhà hàng, hỏi nhân viên thì người ta nói rằng anh Lâm chưa tới. Trong phút chốc cô không biết nên đi vào trong đợi hay đứng đợi ở bên ngoài, đang lưỡng lự bỗng lưng nóng bừng, cô xoay người thì lại sà vào trong lòng Lâm Chính Tắc.
"Tới sớm thế à?" Tâm trạng tốt tới mức cũng không kiểm soát được giọng nói, Văn Hoa nhìn anh một cái, đẩy anh ra, đứng vững chào hỏi với người ta: "Con chào dì ạ."
"Ôi, vừa nãy dì cũng nói rồi, thằng nhóc này cũng chẳng biết đi đón con." Mẹ Lâm cười lườm con trai.
Về bữa ăn này, sau này mẹ Lâm nói như này với chồng: "Bạn gái của con trai ổn lắm, vừa đẹp vừa thích cười, người lớn hỏi thì đặt đũa xuống nghiêm túc nghe, lời nói cử chỉ đều tự nhiên trang nhã, nhìn đúng là một đứa trẻ có giáo dục, con bé cũng rất quan tâm chu đáo với A Chính nữa."
Còn Lâm Chính Tắc lại càng vui, hôm đó ăn xong mẹ Lâm có việc phải rời đi, lúc gần đi còn kết bạn WeChat với Văn Hoa rồi kéo tay cô nói, nếu như sau này A Chính mà bắt nạt con thì con cứ nói với dì.
"Nếu như cô ấy bắt nạt con thì con có thể nói với mẹ không?" Lâm Chính Tắc chọc dao ở bên cạnh, Văn Hoa mặt hơi đỏ nhìn anh một cái.
"Hóa ra trước mặt người lớn em ngoan ngoãn như vậy à?" Mẹ Lâm vừa đi, Lâm Chính Tắc đã cười hỏi cô, nụ cười này khiến cô tức giận, đây không phải là ăn phải độc cười à?
"Nói chuyện bình thường đi." Văn Hoa nói, cô thật sự không phải gắng sức giả bộ ngoan ngoãn, với người lớn thì vẫn phải có lễ phép, dù sao cũng không thể để người ta tự độc thoại được!
"Theo anh biết, đây không là phong cách nói chuyện thông thường của em mà." Lâm Chính Tắc nói thêm.
"Có thể giống nhau được à? Đó là mẹ anh đó!"
Vừa dứt lời, ánh mắt Lâm Chính Tắc nhìn cô càng vui vẻ, trong sự vui vẻ còn có một chút đắc ý, một chút trêu đùa và một chút thèm đòn. Văn Hoa lập tức hiểu ra này là hiểu lầm rồi.
"Hóa ra em yêu anh như vậy à." Lâm Chính Tắc xoay chìa khóa của mình, bình tĩnh bước về phía trước.
Văn Hoa nhanh chóng đuổi theo: "Không phải, ý của em là mẹ là người lớn! Mẹ của ai cũng phải cư xử lễ phép mà! Không phải vì là mẹ của anh nên em mới như thế đâu! Em đang nói, anh có nghe em nói không đấy!"
Lâm Chính Tắc mắt điếc tai ngơ, để cô đuổi theo giải thích với anh như một cái đuôi nhỏ. Đi đến bên cạnh xe, anh mạnh mẽ kéo cô lên trước, chống tay lên xe hôn cô.
Lúc tách ra cô đã thở hổn hển, Văn Hoa bị hôn tới mức choáng váng, trán hai người kề nhau, kề mũi hít thở.
"Ngày mai làm gì?" Anh hỏi.
"Không làm gì cả." Cô đáp.
"Vậy thì tốt, sáng mai tới sân bay tiễn mẹ của chúng ta với anh." Lâm Chính Tắc nói xong, hôn vào mặt cô rồi xoay người lên xe.
"Em mới không thèm đi nhé." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng không biết nói cho ai nghe.
Nói về nhà là về nhà anh, về làm gì cũng không cần hỏi nữa.
Lâm Chính Tắc gần như trong nháy mắt vừa vào cửa đã cởi sạch cô ra, quần áo rơi xuống đất, Văn Hoa gấp gáp cắn anh: "Ôi trời, lỡ như mẹ anh tới thì sao!" Bắt gặp một lần nữa thì cô chỉ có thể chết rửa oan thôi.
"Không sao, dù sao cũng không phải lần đầu." Mất mặt đúng là mất mặt, Văn Hoa đang định khinh thường anh thì người ta đã ngồi xuống tách chân cô ra rồi ngậm lấy.
"Ưm ~" Văn Hoa dựa vào tường nắm tóc của anh, đúng là hai người thường xuyên làm tình ở phòng khách, nhưng mình lại lõa lồ đứng ở lối vào bị anh mút lấy, trong khi anh vẫn còn chỉnh tề. Văn Hoa cảm thấy vừa kích thích vừa ngại ngùng, cũng ướt hơn bình thường một chút. Lâm Chính Tắc liếm mút chậc chậc, âm thanh vô cùng gợi tình.
Trong lúc ý loạn tình mê, anh đứng dậy cởi quần, móc gậy th*t đã cứng tới sưng đau trực tiếp tiến vào bên trong. Lâm Chính Tắc vừa hôn cô, vừa thúc vào cô vừa nhanh vừa mạnh mẽ, lúc không chịu nổi nữa, miệng cũng không chịu được cắn môi dưới tới mức đau nhức.
"Ư ưm ~ Chậm một chút ~" Văn Hoa thở gấp vươn tay cởi áo của anh, tại sao chỉ có mình cô trần truồng thôi vậy. Lâm Chính Tắc cũng phối hợp, hai ba cái đã bị cô cởi sạch.
Văn Hoa sờ cơ ngực của anh, trêu chọc vẽ tới vẽ lui tuyến nhân ngư của anh, quả nhiên hô hấp của Lâm Chính Tắc càng nặng nề, rút ra rồi đè cô quỳ xuống, đâm vào từ phía sau. Trong phòng sáng choang bởi ánh nắng giữa trưa bên ngoài cửa sổ sát đất phía trước, Văn Hoa mở miệng thoải mái rên rỉ nhìn ánh nắng phía xa, đôi mắt nhắm lại bởi không chịu được ánh nắng chiếu tới, khi đầu óc trở nên trống rỗng, cơ thể bị anh ôm chặt, cả hai cùng đạt tới cao trào.
Cả buổi chiều, Lâm Chính Tắc kéo cô làm tình ở mọi ngóc ngách, lần cuối cùng là ở trên ghế sofa. Anh chọc vào miệng huyệt, cọ xát theo vòng tròn không chịu tiến vào, ép cô gọi chồng mới chịu cho vào, nếu không thì một hai phải ôm cô tới ban công làm. Văn Hoa đương nhiên biết rằng anh sẽ không làm như thế, nhưng không biết tại sao vẫn lên tiếng gọi chồng.
Sau khi kết thúc, Lâm Chính Tắc bế cô đi tắm rồi lại ôm cô chìm vào giấc ngủ. Văn Hoa mệt mỏi đến nổi không mở nổi mắt, yên tâm để anh ôm chặt như một khúc gỗ di động.
"Nếu như ngày nào em cũng ngoan ngoãn như vậy thì tốt biết mấy." Lâm Chính Tắc ở phía sau cô nhỏ giọng nói thầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT