Ninh Tiểu Ngư quyết định giảng giải đôi điều đạo lý với hệ thống tình yêu ấu trĩ này một chút.
Làm sao mà cắm sừng đối phương được chứ?
Cô vừa thoải mái nằm trên giường vừa thảo luận với hệ thống: “Hệ thống nhà mi sao thế? Có biết cái từ cắm sừng này nghĩa là gì không hả? Cái từ này chủ yếu chỉ dành cho vợ chồng thôi, các cặp đôi bình thường thì cùng lắm là lừa tình…” Cô và Ảnh đế vốn chỉ là người xa lạ, từ này mang sắc thái nặng quá, dùng trong trường hợp này rõ là chẳng hợp chút nào.
Hệ thống tình yêu tỏ thái độ “Tôi không biết, tôi không nghe”, dứt khoát muốn cô nhắn tin cho Ảnh đế.
Đã thế, cá muối Ninh Tiểu Ngư quyết định mặc kệ.
Việc nhắn tin là không thể, nếu cô mà chọn một trong ba lựa chọn ABC để gửi thì khác nào đang ngang nhiên nói với Ảnh đế là: “Này chàng trai, tôi đã thành công khơi dậy được sự chú ý của anh chưa?”
Phải biết rằng, khi thấy tin nhắn này, không chỉ Ảnh đế mà lúc ấy người xem cũng sẽ thấy nữa.
Cá muối cô đây sẽ không chủ động tìm kiếm sự phiền phức kiểu đấy đâu.
Nếu đã quyết định không gửi tin nhắn thì cũng chỉ còn cách nhận hình phạt thôi, Ninh Tiểu Ngư hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì.
Là một minh tinh vô danh tiểu tốt, cô cũng từng đóng vai diễn viên quần chúng trong các bộ phim truyền hình, mấy tình tiết cũ rích cô nắm được cả.
Hình phạt là bị sét đánh chăng? Hay điện giật? Có khi chạy một vòng hoặc là chạy 1500m cũng nên.
Mặc dù hơi khó chịu chút nhưng cô vẫn chịu được.
Thế là, Ninh Tiểu Ngư lười biếng ngả người trên chiếc giường mềm mại dễ chịu, kiên nhẫn chờ ba mươi giây đếm ngược kết thúc.
Trong lúc chờ ba mươi giây trôi qua, cô bất ngờ nhận được tin nhắn phản hồi của Thẩm Ước Ước.
“Xin chào, chúc ngủ ngon.”
Ninh Tiểu Ngư còn tưởng là một kẻ vô danh tiểu tốt như cô sẽ bị ngó lơ toàn tập cơ, không ngờ là bên kia lại trả lời tin nhắn của cô.
Thẩm Ước Ước là tiền bối, Ninh Tiểu Ngư vốn luôn thích những bộ phim cung đấu mà cô ấy đóng.
Khi đang định trả lời tin nhắn thì màn hình đỏ tươi đếm ngược đã kết thúc.
Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị chào đón cơn sét đánh, nào ngờ đợi mấy giây mà vẫn chẳng thấy gì.
Hệ thống tình yêu tốt bụng vậy à? Thế còn hình phạt đã nói thì sao?
Ninh Tiểu Ngư không bị sét đánh, nhưng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đây, cô từ từ mở mắt.
Những gì cô nhìn thấy là một bóng tối tối tăm đến nỗi cô thậm chí không thể nhìn thấy ngón tay của mình.
Sao tối thế này, hệ thống tình ái định nhốt cô vào ngục tối đấy à? Cũng may Ninh Tiểu Ngư không có chứng sợ hãi khi bị nhốt.
Vừa nghĩ tới đây thì trong đầu Ninh Tiểu Ngư chợt xuất hiện một đoạn kịch bản.
[Tập đầu tiên của ‘Lấy tư cách gì để yêu em đây, cô dâu bỏ trốn của anh’.
Trong bữa tiệc rượu, Hứa Loan uống một ly rượu nặng nên trong lúc choáng váng đã đi nhầm vào một căn phòng.
Cứ ngây thơ ngỡ rằng trong phòng không có ai, nào ngờ phòng đó đã có chủ.
Chính vào đêm nay, Hứa Loan và chủ nhân của căn phòng đã bắt đầu một mối quan hệ dây dưa nhiều năm.
Vì ly rượu ấy mà hai người đã lên giường.
Nếu ban đầu cuộc đời của cô và anh là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn chẳng bao giờ gặp được nhau thì kể từ giây phút ấy, cuộc đời của họ đã có điểm giao thoa.]
Ninh Tiểu Ngư còn chưa kịp châm biếm đoạn kịch bản buồn nôn cũ rích mà người chó cùng chê này thì cổ tay cô bỗng bị một ai đó siết chặt.
Trong bóng tối, một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên.
“Ai?”
Ninh Tiểu Ngư không biết người xui xẻo cũng bị lôi vào đóng bộ phim truyền hình này là ai, nhưng theo cái nết của hệ thống tình yêu thì cô mẩm đoán người đang siết cổ tay cô đây chính là Ảnh đế đen đủi kia.
Cô mấp máy môi, trả lời: “Tôi là nữ chính của ‘Lấy tư cách gì để yêu em đây, cô dâu bỏ trốn của anh.’ Mặc dù hệ thống không nói rõ cô đóng vai gì, nhưng nếu đưa một đoạn kịch bản như thế kia, chắc ý là cho cô đóng vai chính bộ phim này rồi.”
Điều kinh ngạc nhất là khi vừa cất lời thì Ninh Tiểu Ngư bỗng phát hiện giọng nói của mình đã thay đổi.
Giọng nói hiện tại của cô là giọng nói thường được các nhân vật nữ chính sử dụng trong các bộ phim truyền hình.
Hơn nữa, trên người cô còn thoang thoảng mùi rượu.
Hay lắm, hình phạt của hệ thống tình yêu không phải sét đánh, không phải chạy một vòng mà là bắt cô đóng một bộ phim truyền hình máu chó kịch bản cũ rích! Nếu sớm biết như thế, cô… Cô… Cô vẫn sẽ chọn hình phạt thôi.
Không ngờ, ngoài đời thực cô chỉ có thể đóng vai phụ, ấy thế mà lúc bị phạt lại được đóng vai nữ chính.
Tiếc là kịch bản phim dở quá.
Nghe được câu trả lời của cô, đối phương chậm rãi thu tay về.
Ninh Tiểu Ngư vô thức xoa cổ tay hơi đau nhức của mình.
Không một ai hỏi những câu như ‘Tại sao tôi lại ở đây?’ hay là ‘Tại sao cô lại ở đây?’, bởi vì dù có hỏi cũng chẳng để làm gì.
Từ trước đến giờ, người thông minh sẽ không gặng hỏi đến cùng, ngược lại họ thích tự tìm tòi ra đáp án hơn.
Trong bóng tối, hai người mò mẫm một chút để tìm kiếm công tắc và cửa phòng.
Tiếc là tìm cả buổi trời mà không thấy một cái gì cả, cả cửa lẫn đèn đều không thấy đâu.
Ninh Tiểu Ngư bỏ cuộc trước.
Cô chui vào góc tường, bắt đầu lười nhác ngồi xổm ở đó.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Ninh Tiểu Ngư đấm vài cái lên chiếc lưng nhức mỏi, vô cùng nhung nhớ cái giường mà đội ê-kíp chương trình đã chuẩn bị.
Không thể không nói, ê-kíp của [Xin chào, bạn tôi] quả thật là lắm tiền nhiều của, chuẩn bị một cái giường xịn xò vô cùng, vừa mềm mại lại vừa ấm áp, rất thỏa mãn trái tim cá muối của cô.
Cá muối không thể chịu đựng được nữa, Ninh Tiểu Ngư bèn lên tiếng: “Anh cũng nhận được kịch bản thuộc về mình có đúng không?”
Đối phương không trả lời, nhưng Ninh Tiểu Ngư biết chắc là anh đã nghe thấy.
Cô lại tiếp tục lời đề nghị: “Xem ra chúng ta mà không hoàn thành đoạn kịch bản này thì không ra ngoài được rồi, nếu đã thế, chi bằng phối hợp với nhau một chút để cho xong, có gì còn được ra sớm.”
Dứt lời, trong bóng tối vang lên tiếng bật cười khe khẽ.
Giọng nói của người đó mang theo đôi phần hững hờ “Biết là thế mà”: “Cô muốn quay kiểu gì?”
Nội dung kịch bản mà đối phương nhận được gần như giống hệt với Ninh Tiểu Ngư, có điều khác ở nhân vật một chút, thứ mà anh nhận là kịch bản của nam chính.
Ninh Tiểu Ngư cẩn thận nhớ lại kịch bản mà hệ thống tình yêu gửi tới.
Bây giờ, “Nữ chính” đã xâm nhập vào căn phòng có người.
Không có cửa để ra, không có đèn, chỉ có một chiếc giường lớn giữa phòng.
Nói cách khác, mấu chốt của đoạn này là ở trên cái giường kia.
Thật sự thì, Ninh Tiểu Ngư thèm khát cái giường kia từ lâu rồi.
Được nằm thì ai mà muốn ngồi? Phải biết rằng, ngồi xổm lâu nên chân cô bắt đầu tê cứng luôn rồi.
Cô bắt đầu lựa lời: “Đoạn tiếp theo chính là đoạn ‘Bọn họ nằm cùng nhau’ trong kịch bản.
Đây là phần quan trọng nhất, cũng là linh hồn của tập 1.
Đây là cảnh nóng đầu tiên của nam nữ chính, quay xong hẳn là có thể rời khỏi nơi này.
Đối phương nở nụ cười giễu cợt, dường như không quá ngạc nhiên với lời đề nghị của cô.
Giọng nói rất cuốn hút nhưng lại vô cùng lạnh lùng: “Tôi chưa bao giờ đóng cảnh giường chiếu.”
Ninh Tiểu Ngư sững người hai giây.
Có khi nào người này tưởng cô muốn lợi dụng anh ta không? Thôi xin, loại phim lăn lộn trên giường nhìn đã biết tốn công tốn sức, là cái cảnh mà cá muối buồn nôn ghét nhất.
Ninh Tiểu Ngư mím môi, mặt mũi rất nghiêm túc: “Anh nghĩ gì thế? Bây giờ đang bị quản lý rất nghiêm ngặt, loại tình tiết như kia làm sao mà quay được.
Mà dù có quay đi chăng nữa thì cũng đâu được phát sóng.” Nếu không phải nghe tới cụm “cảnh giường chiếu” thì Ninh Tiểu Ngư hoàn toàn không nghĩ tới nội dung kịch bản cần quay cảnh như thế.
Mà hơn nữa, đối phương không muốn quay, chẳng lẽ cô thì muốn chắc?
Nghe xong câu trả lời của cô, người kia im lặng hai giây, hiển nhiên không ngờ cô lại nói thế.
Nói xong, cô cũng không quan tâm phản ứng của anh nữa mà trèo thẳng lên giường.
Ôi, dễ chịu quá, cô tới rồi đây.
Vừa nằm lên giường, Ninh Tiểu Ngư đã sung sướng híp mắt.
Chà, chiếc giường mà hệ thống cung cấp sao mà không có điểm gì để chê thế này, không thua gì cái giường ở ngoài đời thực cả.
Tư thế nằm của cô rất quy củ, lặng lẽ nằm sát bên trái giường, hai cánh tay ngoan ngoãn đặt bên chân.
Kịch bản miêu tả rằng “Bọn họ nằm cùng nhau”, tất nhiên rồi, nữ chính uống say và đi vào phòng nam chính, thực tế không thể nào đơn giản như vậy được.
Nhưng mà cô rất cảm kích bây giờ chỉ có cảnh “từ cổ trở lên”, Ninh Tiểu Ngư tự động lợi dụng sơ hở trong văn bản.
“Nằm cùng nhau.” Chắc là ý dựa trên mặt chữ là được rồi.
Sau khi đưa ra đề nghị, Ninh Tiểu Ngư cũng không để ý đến đối phương nữa.
Không thể không nói, đối phương rất kiên nhẫn, chẳng biết đã trôi qua bao lâu rồi mà anh vẫn đứng yên trong bóng tối không hề nhúc nhích.
Ninh Tiểu Ngư cũng không thèm đưa tay vỗ chỗ trống bên cạnh, cô vẫn duy trì tư thế ngủ như trước rồi nói: “Anh không qua nằm thì tôi ngủ đây.
Yên tâm đi, tôi không làm gì anh đâu.” Hài thật sự, nghĩ gì mà cá muối có thể chủ động đi gây sự?
Cá muối chỉ muốn nằm ườn thôi.
Nói xong, không đợi đối phương đáp lại, Ninh Tiểu Ngư đã chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã bao lâu, cô mới mơ màng cảm nhận được phần giường bên cạnh có người nằm xuống rồi nằm cách cô một khoảng, có thêm một nguồn nhiệt cạnh người.
Ninh Tiểu Ngư đang nghĩ khi nào hình phạt mới kết thúc thì cô bỗng quay trở lại hiện thực.
Vừa về đến nơi, cơn buồn ngủ của Ninh Tiểu Ngư lập tức biến mất, cô vội cầm điện thoại lên xem.
Ninh Tiểu Ngư phát hiện ra rõ ràng vừa rồi họ đã ở trong không gian kia rất lâu nhưng thực chất ở hiện tại lại mới chỉ trôi qua vài giây.
Nói cách khác, khi ở trong không gian kia thì thời gian ngoài thế giới thực sẽ đứng yên?
Sắc mặt Ninh Tiểu Ngư khẽ thay đổi, lại có thêm một cái nhìn mới về năng lực của hệ thống tình yêu.
Nhưng cũng may là sau một thời gian ngắn tiếp xúc thì cô nhận ra hệ thống tình yêu chỉ là một tên nhóc ấu trĩ thích xem người khác yêu đương, thể hiện tình cảm thôi nên hẳn là không có ý gì xấu.
[Khuôn mặt kích động của hệ thống tình yêu: Trời ơi kịch bản ‘Lấy tư cách gì để yêu em đây, cô dâu bỏ trốn của anh’ ngọt ngào ghê ấy!]
Ninh Tiểu Ngư: …
Nam nữ chính nằm khô khan cạnh nhau cách tới cỡ nửa mét, chẳng có tí tiếp xúc thì ngọt ngào ở đâu ra?
Có vẻ nhóc ấu trĩ hệ thống khá dễ lừa.
Ninh Tiểu Ngư thử hỏi dò: “Vừa rồi người cầm kịch bản nam chính là ai?”
Hệ thống tình yêu lẩm bẩm: [Cô cảm thấy thế nào?]
Hệ thống tình yêu không trả lời thẳng vào vấn đề nhưng Ninh Tiểu Ngư đã đoán được vừa rồi chính là Ảnh đế.
Ninh Tiểu Ngư tiếp tục hỏi dò: “Vừa rồi chắc người đó cũng không biết tôi là ai chứ nhỉ?”
Hệ thống tình yêu đáp lại không chút nghĩ ngợi: [Sao lại không biết được?]
Ninh Tiểu Ngư hơi giật mình một chút.
Không thể nào, hệ thống rác rưởi, lại đi gây phiền phức cho cô!!!
Đúng lúc này, hệ thống tình yêu lại tiếp tục ngọt ngào nói: “[Cô là Loan Loan mà, anh ấy là tổng giám đốc Phó không gì không làm được của cô.]”
Nghe thấy câu trả lời này, Ninh Tiểu Ngư mới thở phào một hơi.
Loan Loan là nữ chính của [Lấy tư cách gì để yêu em đây, cô dâu bỏ trốn của anh.] Tổng giám đốc Phó, chắc hẳn là nam chính của kịch bản rồi.
Giờ thì phạt cũng đã phạt, chắc không còn gì nữa.
Ninh Tiểu Ngư thoải mái chìm vào giấc ngủ.
…
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên Ninh Tiểu Ngư làm là nhìn đồng hồ.
Màn hình điện thoại đúng lúc đang hiển thị Microblog.
Thế nên khi xem giờ xong, cô phát hiện mới một đêm trôi qua mà trên hotsearch đã có vài mục liên quan tới chương trình rồi.
#Lục Kinh Độ, khách mời nam được chào đón nhất#; #Ninh Du Vi, khách mời nữ được chào đón nhất#.
Lúc này Ninh Tiểu Ngư mới biết, đêm qua Ninh Du Vi đã nhận được năm tin nhắn chúc ngủ ngon, đều là khách nam gửi cho cô ta.
Cô cứ nghĩ không có thông tin gì liên quan tới mình nên vẫn đang hóng hớt, tiện tay kéo xuống dưới, nào ngờ kéo tới độ tự hóng hớt chuyện của mình luôn?
#Tin nhắn đầu tiên của Lục Kinh Độ là cho Ninh Tiểu Ngư#
Tin nhắn đầu tiên của Lục Kinh Độ lại dành cho cô ư? Chuyện gì thế này?