Buổi tối khi tôi nhìn thấy Lưu Thi Nam, trên cánh tay gầy gò của nó đầy những vết bầm tím do bị cấu véo.
Trương Lệ ra tay thật sự tàn nhẫn.
Khi con gái được năm tuổi, Trương Lệ đưa Lưu Thi Nam về nhà.
Chị ta nói rằng Lưu Cường bố của đứa bé đã đi làm về và có thể chăm sóc nó ở nhà.
Nên không đưa nó đến đây để gây thêm phiền phức nữa.
Chị ta sợ tôi phát hiện ra chuyện chị ta đã tráo đổi con gái tôi.
Nên không dám nuôi Lưu Thi Nam ở trong nhà tôi nữa.
Hơn nữa nó đã năm tuổi rồi, có thể làm được một số công việc.
Mấy năm nay, Lưu Thi Nam ở trong nhà tôi không hề phải lo lắng đến cơm ăn áo mặc.
Mặc dù không được nâng niu chiều chuộng như Niệm Sơ nhưng cũng không phải chịu vất vả khổ sở.
Khi trở về nhà, gặp phải người bố nghiện cờ bạc, nghiện rượu, chẳng biết nó sẽ phải trải qua những ngày tháng khổ cực như thế nào đâu.
Sau đó tôi thuê thám tử tư theo dõi Lưu Thi Nam.
Sau khi nó trở về nhà, Lưu Cường đánh chửi nó suốt ngày.
Còn bắt nó đun nước nấu ăn và giặt giũ đủ loại quần áo bẩn.
Mới về được nửa ngày mà mặt mũi nó đã lấm lem rồi.
Tôi nhìn đoạn video do thám tử tư gửi đến mà trong lòng cười khẩy.
Trương Lệ, chắc chị không ngờ lần này người bị chị hành hạ lại chính là con gái ruột của chị đâu nhỉ.
Không biết khi chị biết sự thật thì sẽ có cảm giác gì đây ta.
10
Khi con gái tôi được sáu tuổi, tôi tổ chức tiệc vào tiểu học cho con bé. (Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Tôi bảo Trương Lệ đưa con gái chị ta đến ăn cơm cùng.
Khi tôi gặp lại Lưu Thi Nam, dáng dấp của nó đã thay đổi.
Trong suốt một năm, gương mặt nhỏ nhắn vốn trắng trẻo tròn trịa đã trở nên vàng vọt.
Rõ ràng nó bằng tuổi con gái tôi nhưng lại thấp hơn con gái tôi một cái đầu.
Vừa nhìn đã biết là bị suy dinh dưỡng.
Khi nhìn thấy tôi, nó nhút nhát gọi một tiếng dì Trang.
Hai mắt nó đờ đẫn, thiếu đi sự linh hoạt cần có ở độ tuổi này.
Tôi đưa cho nó hai cái kẹo và bảo nó vào trong nhà chơi.
Trương Lệ lại nói:
"Phu nhân, người nó quá bẩn, ngộ nhỡ truyền vi khuẩn sang tiểu thư Niệm Sơ."
Tôi nói không có vấn đề gì rồi dẫn Lưu Thi Nam vào cửa.
Lúc mới vào cửa, đúng lúc Niệm Sơ cũng từ trên cầu thang đi xuống.
Con bé đội vương miện công chúa có giá trị hai ngàn vạn tệ, mặc một chiếc váy công chúa màu trắng tinh được thiết kế cao cấp.
Những viên kim cương trên đôi giày cao gót nhỏ cũng lấp lánh dưới ánh đèn.
Đẹp như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, con bé bước từng bước tiến về phía tôi.
Tôi tự hào nhìn bông hồng mà mình đã tự tay nuôi nấng, trong mắt tràn đầy sự mãn nguyện.
“Mẹ ơi~”
Niệm Sơ bước đến bên tôi, ngọt ngào gọi.
Tôi bế con bé và hôn lên má, Niệm Sơ cũng hôn lên má tôi.
Lưu Thi Nam ở bên cạnh ngơ ngác nhìn Niệm Sơ, trên mặt tràn đầy sự ước ao.
Nó định đưa tay sờ vào chiếc váy trắng tinh của Niệm Sơ.
Tôi chưa kịp ngăn cản thì Trương Lệ đang bận rộn bên cạnh đã lao tới tát nó một cái.
Lưu Thi Nam ôm gương mặt đỏ bừng của mình, giàn giụa nước mắt.
"Chị Trương, trẻ con không biết gì, chị cần gì phải tức giận như vậy chứ?"
Tôi mỉm cười ngăn cản chị ta.
Sau đó lại sai những người làm khác.
"Tới phòng tiểu thư chọn một bộ quần áo sạch sẽ cho Thi Nam thay."
Trương Lệ vội vàng từ chối:
"Phu nhân, làm sao có thể như thế được? Sao nó có thể mặc quần áo của tiểu thư Niệm Sơ được?"
Vừa nói chị ta vừa véo mạnh vào Lưu Thi Nam.
Tôi ôm con gái thơm tho, mềm mại của mình, tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Chỉ khi con người ta được cho một viên kẹo, sau đó bị tát vài cái thì họ mới biết đau đớn.
11
Sau khi tổ chức tiệc lên lớp cho con gái tôi xong, tôi hỏi Trương Lệ:
"Con gái của chị cùng tuổi với Niệm Sơ, chị không cho nó đi học sao?"
Trương Lệ vội vàng nói:
"Có cho đi học đấy chứ."
Tôi hỏi chị ta cho học ở trường nào thì chị ta ấp úng không nói rõ.
"Chị Trương, nếu không được thì cứ để nó đi học cùng với Niệm Sơ đi, vừa hay để cho Niệm Sơ có bạn."
Kiếp trước tôi đã cưng chiều Lưu Thi Nam như một nàng công chúa.
Nhưng cũng không thể thay đổi được gen xấu được di truyền, nó không chịu học hành mà chỉ suốt ngày gây rắc rối ở trường, khiến tôi phải nhiều lần dọn dẹp đống lộn xộn đó giúp nó.
Đời này không có ai giúp nó dọn dẹp nữa, xem nó sẽ xoay sở ra sao.
Đúng như dự đoán, vừa nghe thấy lời đề nghị của tôi, Trương Lệ vẫn từ chối.
"Làm sao nó xứng được học cùng trường với tiểu thư?"
"Mẹ ơi, con muốn đi học cùng với tiểu thư Niệm Sơ. Dì Trang, cháu đồng ý đi học."
Không đợi Trương Lệ từ chối, Lưu Thi Nam đã vội vàng nói.
“Nếu đứa bé đã đồng ý thì chị cũng đừng từ chối nữa, chị Trương.”
Tôi lập tức làm thủ tục nhập học cho Lưu Thi Nam.
Đóng gói rồi ném vào đó có gì khó khăn đâu.
Vào ngày khai giảng, tôi đã tự mình đưa con gái đến trường.
Trẻ con ở độ tuổi này chính là lúc hồn nhiên ngây thơ, cũng đã sống yên ổn qua mấy năm rồi.
Con gái tôi đã được tôi nuôi dạy rất tốt, đa tài đa nghệ, điểm số luôn thuộc loại tốt nhất.
Có gì tốt con bé cũng đều sẵn sàng chia sẻ với Lưu Thi Nam.
Chỉ có Trương Lệ vẫn lúc nào cũng đánh mắng Lưu Thi Nam mà thôi.
Nó dần lớn lên, sống trong cùng một ngôi nhà nhưng lại có cuộc đời khác nhau.
Tham vọng của nó cũng dần lớn hơn khi vào trung học.
12
Con gái tôi làm người khiêm tốn, chưa bao giờ khoe khoang tình hình trong nhà với các bạn học.
Lưu Thi Nam thì khác.
Bởi vì con gái tôi thường xuyên cho nó một ít đồ ăn vặt và văn phòng phẩm nhập khẩu.
Còn có một số quần áo và giày dép hàng hiệu.
Cho nên nó đã tạo dựng lên dáng vẻ thiên kim tiểu thư ở trường.
Mỗi lần Trương Lệ nhìn thấy Lưu Thi Nam mặc váy mới đều sẽ mắng chửi nó:
"Con ranh con như mày cũng xứng được mặc một bộ váy đẹp như vậy sao? Những thứ này đều là do tiểu thư Niệm Sơ bố thí cho mày, mày nhất định phải ghi nhớ lòng tốt của tiểu thư!"
Các bạn học trong trường thường thấy hai người cùng nhau bước ra khỏi chiếc Rolls-Royce.