Hai người giữ tư thế bắt tay cứng đờ trong chốc lát, ai cũng luyến tiếc buông tay trước, khiến đạo diễn Từ đứng đó mà ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Ông là đạo diễn, mọi cảm xúc thường chẳng qua được mắt ông. Chỉ thấy ánh mắt hai người kia có gì đó rất lạ, một người cố giữ bình tĩnh, một người lại tỏ ra hờ hững, nhưng thực chất hai bên đều như đang phát ra tia lửa, phóng điện khắp nơi, cả hai cứ như đang đốt pháo hoa vậy.
Chuyện gì đây, hai bệnh nhân Parkinson gặp nhau chia sẻ bệnh tình, thông cảm đồng bệnh tương liên rồi nảy sinh lòng quý mến?
“Khụ khụ, ừm.” Đạo diễn Từ khẽ ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở họ đừng quá phấn khích.
Khương Hành nghe tiếng ho mới hoàn hồn, vội vã thu tay lại.
“Cậu đi chuẩn bị đi, buổi chiều cảnh đầu tiên sẽ là của cậu đấy.” Đạo diễn Từ dặn dò Khương Hành, sau đó quay sang nhìn Thẩm Phù Bạch, từ đầu đến chân quan sát một lượt, đối với ngoại hình của cậu vẫn là rất hài lòng. “Cậu đi làm tạo hình, buổi sáng chụp ảnh tạo hình.”
___
Đoàn phim ‘Đường Lê Hoa’ đã sớm công bố tạo hình của các vai diễn chính, duy chỉ có vai Ngu Đường vẫn chưa xác định được. Nhân vật này có khí chất quá đặc biệt, không phải ai cũng có thể hóa thân thành. Ban đầu đạo diễn Từ vì không tìm được người phù hợp mà cứ mãi để trống vai này, không ngờ cuối cùng lại bị nhà đầu tư nhúng tay, ép đưa một người vào.
Đạo diễn Từ cũng có chút tiếng tăm trong ngành, nhưng chưa đủ để đối đầu với nhà đầu tư, đành nuốt giận mà chấp nhận. May thay, sau khi xem ảnh của Thẩm Phù Bạch, ông thật sự bị bất ngờ, giận dữ cũng tiêu tan phần nào, chỉ còn lo lắng về thái độ chuyên nghiệp và khả năng diễn xuất của tiểu thịt tươi này.
Giờ đây, tạo hình các nhân vật khác đã được đăng lên mạng, bức ảnh quân phục của Khương Hành được chia sẻ rộng rãi, khiến bao trái tim thổn thức. Chỉ còn duy nhất tạo hình đầy sức hút của Ngu Đường đang là điều gây tò mò, khiến dân mạng vô cùng mong đợi.
Khi thông tin Thẩm Phù Bạch sẽ đảm nhận vai Ngu Đường được công bố, các bình luận trên mạng lập tức chia thành hai phe. Một bên thì cho rằng “Nhan sắc của Thẩm Phù Bạch quá hợp với Ngu Đường,” khen ngợi không ngớt, còn bên kia thì chế giễu “Ngu Đường không phải chỉ cần một khuôn mặt đẹp là có thể diễn,” chê bai diễn xuất của cậu thậm tệ.
Vai diễn này, nếu diễn tốt, sẽ thành danh vang dội – Thẩm Phù Bạch đã nổi tiếng sẵn, nhưng đây là cơ hội để cậu chuyển mình từ một ngôi sao lưu lượng thành diễn viên thực thụ.
Diễn không tốt, sẽ bị công kích tứ bề.
Nhận vai diễn như vậy, người bình thường ít nhiều sẽ cảm thấy áp lực, nhưng Thẩm Phù Bạch thì không.
Cậu giờ đây như đang lâng lâng.
Đi lại cũng như bay.
“Ôi trời ơi, tôi chết mất thôi, tôi vừa bắt tay với Hành Hành đấy, ngay cả hình dáng bàn tay của anh ấy cũng thật đẹp.” Trên đường về phòng hóa trang, Thẩm Phù Bạch nhìn bàn tay mình như thể đang ngắm nhìn một báu vật, “Tôi quyết định rồi, đời này tôi sẽ không rửa tay nữa, tôi muốn giữ lại mùi hương của Hành Hành.”
Tiểu Lâm bèn nói: “Thẩm ca, anh đừng diễn vai Ngu Đường nữa, anh hợp với vai tên cuồng bám đuổi Ngu Đường không tắm ba năm cơ.”
Thẩm Phù Bạch đáp: “Cậu nói thêm nữa là tôi trừ lương đấy nhé.”
Tiểu Lâm nói: “Anh cứ trừ đi, dù sao cũng chỉ một chút tiền.”
Mà thực tế cũng chưa lần nào bị trừ thật.
___
Tạo hình của Ngu Đường là hóa trang thành con hát. Vừa vào phòng hóa trang, Thẩm Phù Bạch lập tức bị chuyên viên tạo hình kéo đi thay đồ, khoác lên mình bộ trang phục chính đán*.
(Trang phục chính đán: Trong Kinh kịch Trung Quốc, trang phục của chính đán thường là những nhân vật cao quý, trang nhã – rất tinh xảo và mang nhiều ý nghĩa tượng trưng, thể hiện tính cách và địa vị của nhân vật.)
“Cậu mặc bộ này thật đẹp.” Chuyên viên tạo hình từng làm việc cho nhiều ngôi sao, nhưng khi thấy Thẩm Phù Bạch khoác lên trang phục này vẫn không kiềm được mà cảm thán.
Xuất thân từ múa cổ điển, thân thái của Thẩm Phù Bạch quả thực rất khác biệt. Cậu sở hữu thân hình cân đối, tỷ lệ vàng, cao một mét tám, đôi chân dài một mét mốt, dáng người thon dài, thanh thoát. Bộ trang phục này vừa vặn ôm lấy dáng cậu, tôn lên nét rực rỡ, đầy mê hoặc.
"Cảm ơn, đã quá khen.” Thẩm Phù Bạch vén rèm lên, chỉnh lại vạt áo, ngồi xuống trước bàn trang điểm, để cho chuyên viên trang điểm làm việc trên gương mặt mình.
Trang điểm vô cùng phức tạp; trước khi bắt đầu cần chú ý làm sạch da để không bị tổn thương bởi hóa chất. Sau đó là lớp nền, phủ trắng toàn bộ khuôn mặt, đánh phấn má, vẽ mắt đậm, thêm hai hàng lông mày thanh tú và một chút son môi.
Khi chuyên viên trang điểm dùng bông phấn chạm lên mặt Thẩm Phù Bạch, cô không dám thở mạnh. Gương mặt này khi nhìn gần thật tinh xảo, làn da không tì vết, sống mũi cao, đôi môi mềm mại, và đặc biệt là đôi mắt biết hút hồn.
“Da của cậu tốt quá, bình thường dưỡng da thế nào vậy?” Chuyên viên trang điểm, vốn là người biết nhiều về chăm sóc sắc đẹp, thực sự ghen tỵ.
Thẩm Phù Bạch mỉm cười, đôi mắt đào hoa ánh lên nét tinh nghịch: “Thiên phú trời ban.”
Chính ánh mắt ấy khiến thợ trang điểm ngẩn ngơ, tay cầm cọ chệch đi, làm cho phấn má không đều màu.
“Ôi, xin lỗi! Cậu thật biết đùa.” Cô vội vàng lau lại lớp trang điểm, “Để tôi sửa lại.”
Thẩm Phù Bạch mỉm cười: “Không sao.”
Chuyên viên trang điểm: “Làm ơn đừng cười nữa, tôi chịu không nổi mất thôi.”
Gương mặt Thẩm Phù Bạch thật sự có sức hút kinh khủng. Cô cảm thấy bản thân có thể tiếp xúc với một gương mặt “thần tiên” như vậy là cả một sự may mắn. Và quan trọng là Thẩm Phù Bạch thật sự rất thân thiện, hoàn toàn khác biệt với những ngôi sao kiêu ngạo.
Cô đã quyết định, từ nay sẽ gia nhập đội ngũ “fan nhan sắc” của Thẩm Phù Bạch – trung thành tuyệt đối!
“Nhắm mắt lại.” Cô chuyên viên trang điểm – giờ đã là một fan cuồng– chuẩn bị vẽ đường kẻ mắt.
Thẩm Phù Bạch ngoan ngoãn nhắm mắt.
Là một chuyên viên trang điểm, nhưng lần này, tay cô lại hơi run, sợ rằng không thể làm cho gương mặt này đẹp đến hoàn mỹ.
May thay, Thẩm Phù Bạch đã nhắm mắt, nếu không cô chỉ mải mê ngắm nhìn mà không thể làm việc.
Chuyên viên trang điểm khéo léo vẽ đường kẻ mắt, thêm phấn mắt màu hồng nhạt, kéo dài lên tới đuôi mắt, tạo nên vẻ đẹp của một đại minh tinh.
Trang điểm xong, chỉ cần nhìn là thấy chút dáng vẻ của một ngôi sao.
Nếu Thẩm Phù Bạch không mở miệng.
Trang điểm hoàn tất, Thẩm Phù Bạch mở mắt, thốt lên: “Trời đất! Đây là ai vậy? Đẹp đến thế sao?”
Thấy chưa, mở miệng là mất cả phong thái.
Kỹ thuật của chuyên viên trang điểm quả là xuất sắc. Gương mặt Thẩm Phù Bạch vốn đã là giá trị nhan sắc thần tiên, giờ còn thêm kỹ thuật trang điểm điêu luyện sắc sảo, hiệu quả thị giác thật chấn động.
Sau khi trang điểm xong, cô bắt đầu làm tóc cho Thẩm Phù Bạch. Đội tóc giả lên, cài trâm ngọc, tua rua rủ xuống, khi Thẩm Phù Bạch khẽ nâng mắt, mọi người đều không khỏi thốt lên “vãi chưởng”
Này cũng quá mẹ nó đẹp.
Tiểu Lâm sợ ngây người, như thể không nhận ra Thẩm Phù Bạch nữa: “Thẩm ca… Anh đẹp quá.”
Cậu vốn biết nhan sắc của Thẩm Phù Bạch tuyệt đỉnh, nhưng không ngờ trang điểm lên lại còn đỉnh hơn.
Cậu nghĩ Thẩm Phù Bạch sẽ tự mãn đáp lại “Đương nhiên rồi, còn không nhìn xem là ai” nhưng không.
Chàng trai trong bộ trang phục diễn nhìn vào gương, nở nụ cười nhẹ, pha chút mỉa mai: “Họ yêu cái vẻ bề ngoài này của ta, tất nhiên phải đẹp.”
Mọi người ngẩn ra.
Vì đây là lời thoại trong vở kịch 'Đường Lê Hoa'.
Trong vở kịch, Ngu Đường là trụ cột của đoàn kịch Đường Lê Ban, mỗi buổi diễn đều chật kín khán giả, quyền quý trong thành sẵn sàng chi tiêu vô hạn chỉ để xem cậu diễn.
Trước một buổi diễn, khi cậu tự vẽ chân mày trước gương, một tiểu đồng thốt lên: “Đường ca, anh đẹp quá.”
Ngu Đường chỉ mỉm cười chua chát: “Họ yêu cái vẻ bề ngoài này của tôi, tất nhiên phải đẹp.”
Thẩm Phù Bạch tự nhiên nói lời kịch, nghe còn rất có cảm giác, chuyên viên trang điểm và mọi người nhìn nhau, đều không biết nói tiếp như thế nào.
Thẩm Phù Bạch bất giác nhớ tới lời thoại khi nghe Tiểu Lâm nói, không ngờ làm mọi người ngạc nhiên, thì bỗng có tiếng đáp lại.
“Ngu Đường, hà tất phải tự ti.”
Ngoài cửa là đạo diễn Từ và Khương Hành trong bộ quân phục.
Khương Hành có cảnh quay vào buổi chiều, họ qua xem Thẩm Phù Bạch chụp ảnh tạo hình, không ngờ vừa đến đã nghe lời thoại của cậu.
Khương Hành một thân quân trang trong tay cầm chiếc mũ, gương mặt lanh lùng. Dáng vẻ của anh vốn thanh tú nhã nhặn, lúc này đều thu lại, giờ đây chỉ có nét sát phạt của người từng trải qua sa trường.
Anh tiến đến, hai tay tựa vào thành ghế, khẽ cúi người, nhìn chàng trai qua gương: “A Đường, em rất đẹp. Nhưng điều ta thích không chỉ là vẻ đẹp của em.”
Trời đất ơi! Hành Hành đang đứng sau lưng mình!
Thẩm Phù Bạch không quay đầu lại, chỉ nhìn vào gương, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc: “Tướng quân từ khi nào đã trở về?”
“Hôm qua.” Khương Hành dừng lại một chút, “Vốn định về gặp em ngay, chỉ là… còn phải gặp lão thái gia.”
Anh nhẹ nhàng chạm lên vai Thẩm Phù Bạch.
Mình sắp ngất mất thôi! Hành Hành chạm vào vai mình!
“Đủ rồi.” Thẩm Phù Bạch hất tay Khương Hành ra, đứng bật dậy, tua rua khẽ rung lên, giọng nói run rẩy, “Không phải ngươi đi gặp Chương tiểu thư sao? Ngươi đi coi mắt, cứ nói thật với ta là được, ta có ngăn được ngươi sao? Hà tất phải lừa ta!”
Cậu kích động đến mức khóe mắt đỏ hoe, không rõ là do trang điểm hay thật sự xúc động, nhưng nỗi đau trong lời nói là rõ ràng.
Khương Hành lùi lại một bước, che lại cánh tay áo, cau mày.
__
“Đạo diễn Từ, chúng ta có cần… dừng lại không? Tình huống này có vẻ hơi không đúng…”
Nhân viên công tác định hỏi, nhưng đạo diễn Từ ra hiệu giữ im lặng, để họ tiếp tục diễn.
Khương Hành và Thẩm Phù Bạch diễn đạt vô cùng tự nhiên.
Trong cảnh này, Thẩm Phù Bạch nghe tin nhà họ Sở tổ chức tiệc coi mắt cho Nhị thiếu gia Sở Ngự, hờn dỗi cả ngày, lại thấy Sở Ngự tránh né không nói rõ, tự nhiên cảm xúc kích động.
Còn Sở Ngự thì vừa bị thương trên chiến trường, về liền bận chữa trị, không đi tham gia tiệc. Vừa băng bó xong là đến gặp Ngu Đường, không muốn để cậu biết mình bị thương, nhưng lại bị đẩy trúng chỗ đau.
Vì thế, nét cau mày của Khương Hành là hoàn toàn hợp lý.
Thực tế là, Thẩm Phù Bạch cũng rất đau lòng - cậu lại đẩy tay Hành Hành ra mất rồi!
Và Khương Hành cũng thật sự không vui - anh không chịu nổi việc Thẩm Phù Bạch đau lòng, dù chỉ là diễn xuất.
“Ngươi đi đi.” Thẩm Phù Bạch bình tĩnh lại, bàn tay dưới tay áo nắm chặt, “Sắp đến giờ diễn rồi, tướng quân nếu muốn xem, mời lên tầng hai.”
“A Đường—”
“Tướng quân, ngày ngươi thành thân thỉnh mời đoàn hát trong thành biểu diễn giúp vui, đừng mời ta.” Thẩm Phù Bạch quay lại ghế, nói khẽ, “Đừng đối xử tàn nhẫn với ta như vậy.”