"Đừng đối xử tàn nhẫn với ta như vậy."
Trong giọng điệu bình thản, có chút tuyệt vọng xen lẫn, và sự run rẩy bị đè nén cố gắng không để lộ ra ngoài. Ngồi trước gương, con hát nổi tiếng với vẻ đẹp sắc sảo, cúi đầu khẽ rơi nước mắt, khiến người ta không khỏi trỗi dậy lòng thương tiếc sâu sắc nhất.
Cả khán phòng yên lặng không một tiếng động.
Trong khoảnh khắc này, họ đã quên mất thân phận ngôi sao lưu lượng của Thẩm Phù Bạch. Nhìn Thẩm Phù Bạch diễn cùng Khương Hành, tất cả dường như đã được kéo ngược thời gian về hàng trăm năm trước. Phòng trang điểm này giống như hậu trường của một rạp hát xưa, nơi mà con hát nổi tiếng là Ngu Đường đang vẽ mày và diễn vở kịch tình cảm quấn quýt si mê với quan quân Sở Ngự. Những người xem xung quanh chẳng qua chỉ là khán giả ngồi dưới khán đài, lặng lẽ chứng kiến câu chuyện yêu hận của các nhân vật, chẳng còn lời nào để thốt lên ngoài những xúc cảm vui buồn theo cùng.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Ba tiếng vỗ tay liên tục kéo mọi người khỏi giấc mộng. Họ dường như vừa trải qua một giấc mơ tuyệt đẹp về thời loạn thế phồn hoa. Chỉ khi đạo diễn Từ lên tiếng vỗ tay, mọi người mới trở lại với thực tại.
Tất cả đều bàng hoàng nhận ra sự thật – họ đã thật sự chìm đắm trong vở diễn.
Thật đúng là…không thể tin được.
Không cần sân khấu, không cần ánh sáng, chỉ bằng sức mạnh của lời thoại và động tác của hai diễn viên đã đưa toàn bộ mọi người vào bối cảnh, sức lôi cuốn này thực sự mạnh mẽ!
Điều đáng nói là, họ có thể dễ dàng chấp nhận Khương Hành nhập vai một cách tự nhiên, nhưng vừa rồi Thẩm Phù Bạch là người dẫn dắt toàn bộ cảnh diễn, Khương Hành chỉ đang phối hợp theo cậu ấy.
Điều này có ý nghĩa gì? Nghĩa là Thẩm Phù Bạch có diễn xuất rất tốt. Ít nhất là trong cảnh ngẫu hứng vừa rồi, cậu đã đưa tất cả mọi người vào vai diễn – đó là thành công.
Mặc dù cũng có thể vì sự phối hợp của Khương Hành – một diễn viên tài giỏi có thể giúp bạn diễn phát huy tối đa tiềm năng – nhưng cũng đủ để chứng minh Thẩm Phù Bạch không phải chỉ là một “bình hoa di động”.
Cảnh diễn vừa rồi đủ để gây ấn tượng mạnh, đến mức đạo diễn Từ khó tính cũng không nhịn được vỗ tay. Ông thậm chí cảm thấy tiếc nuối vì cảnh này không phải là cảnh quay chính thức. Nếu Thẩm Phù Bạch luôn giữ được phong độ này… bộ phim chắc chắn sẽ thành công cả về tỉ suất người xem lẫn danh tiếng!
"Đạo diễn Từ." Thẩm Phù Bạch thoát khỏi vai diễn ngay lập tức, đứng dậy cúi chào đạo diễn.
"Ngồi xuống, ngồi xuống, lớp trang điểm của cậu đã nhòe rồi." Đối với những người có tiềm năng, đạo diễn Từ luôn thân thiện, chỉ khi hướng dẫn diễn xuất mới có phần nghiêm khắc, "Cảnh vừa rồi rất xuất sắc. Cậu thực sự chưa từng có kinh nghiệm diễn xuất sao?"
Trang điểm mắt của Thẩm Phù Bạch bị lem nhẹ vì đôi mắt cậu vừa nhoè đi chút hơi nước, chuyên viên trang điểm đang dặm lại cho cậu.
"Chưa từng, đây là lần thử đầu tiên." Thẩm Phù Bạch nói, "Làm mọi người chê cười." Cậu khẽ liếc nhìn Khương Hành, "Cũng phải cảm ơn sự phối hợp của Khương tiênt sinh. Nếu không có anh ấy, có lẽ tôi đã không thể diễn được như vậy…"
"Đâu có gì đáng cười chê, cậu thực sự làm tôi mở mang tầm mắt." Đạo diễn Từ vui vẻ nói, "Được rồi, lát nữa sẽ chụp ảnh tạo hình. Cậu chụp vài tấm cá nhân, sau đó chụp chung với Khương Hành. Lúc đó chọn ra hai tấm đẹp nhất để công bố, một tấm cá nhân và một tấm chụp chung."
Bộ phim 'Đường Lê Hoa' sử dụng thủ pháp kể chuyện hồi tưởng, và cảnh mà Thẩm Phù Bạch và Khương Hành vừa diễn ngẫu hứng chính là phân cảnh đầu tiên. Con hát nổi tiếng và tướng quân vừa chinh chiến trở về, con hát tưởng lầm rằng tướng quân sẽ cưới vợ nên muốn cắt đứt hoàn toàn với anh ta.
Nhưng trong cảnh quay chính thức, câu chuyện sẽ bắt đầu từ nhiều năm trước.
___
Thành Kim Lăng, cố đô của sáu triều đại, đến thời dân quốc, dòng sông Tần Hoài vẫn rộn rã tiếng nhạc và tiếng ca, nơi hội tụ những thú vui xa hoa. Trong chốn danh lợi từ xưa đến nay, có hai kiểu người luôn được văn nhân nhã khách yêu thích. Một là danh kỹ, hai là danh giác*. Dù cả hai đều thuộc hạng nghề nghiệp thấp hèn, nhưng lại luôn khiến giới quý tộc say mê, săn đón đến tận mây xanh.
("Danh giác" là một thuật ngữ dùng trong văn hóa truyền thống Trung Hoa, đặc biệt là trong nghệ thuật hí kịch và ca vũ. Thuật ngữ này chỉ những nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng, tài năng vượt trội, được công chúng yêu mến và tôn trọng. Các danh giác thường là người đóng những vai đặc biệt hoặc chính yếu trong vở diễn, có kỹ thuật biểu diễn xuất sắc và sức ảnh hưởng lớn, trở thành tâm điểm thu hút khán giả.Trong bối cảnh cũ, đặc biệt ở các thành phố như Nam Kinh thời xưa, những danh giác có địa vị đặc biệt trong giới biểu diễn, không chỉ được khán giả mà cả giới quyền quý săn đón, tôn sùng, và hỗ trợ. )
Dù là danh kỹ hay hay danh giác, khi mới bước vào nghề đều thấp hèn, khốn khổ. Dung mạo của Ngu Đường vốn đẹp đẽ, giọng ca thanh thoát, nhưng vì xuất thân từ gia đình nghèo, bị cha mẹ bán vào đoàn kịch. May mắn thay, y là nam nhi, nếu là nữ thì có lẽ đã bị đẩy vào chốn lầu xanh.
Sau này, mỗi khi Ngu Đường lên sân khấu, vé đều bán hết sạch, giá cao không đổi, ai ngờ rằng ngày xưa y từng bị bán vào đây chỉ với vài đồng xu lẻ, không đáng giá đến hai lượng bạc.
Ngu Đường trải qua đủ gian khổ trong gánh hát, sáng sớm còn chưa tỏ đã phải luyện giọng, tập đi cà kheo. Chỉ cần sơ suất là sẽ bị đánh đập tàn nhẫn. Dù tuổi trẻ đã nổi tiếng sau một vài buổi diễn, chủ gánh hát vẫn coi y như cây kiếm tiền. Cả đời này y không thể thoát khỏi gông cùm của sân khấu.
Y không thích hát kịch, nhưng khuôn mặt đã quen đeo mặt nạ, lúc nào cũng diễn. Đôi mắt đào hoa lấp lánh tình cảm khi đối diện với khách khứa, nụ cười thoáng qua rồi nhanh chóng trở lại vẻ tĩnh mịch.
Y là người của chốn phồn hoa, nhưng trái tim lại tách biệt khỏi trần thế, cho đến khi gặp Nhị thiếu gia của Sở gia- Sở Ngự, y mới thật sự để lòng mình rơi vào vai diễn ấy.
Trên gác cao trong gánh hát ‘Đường Lê Ban’, kim tôn ngọc quý thiếu gia Sở Ngự nhìn Ngu Đường hoàn thành một màn diễn "Bá Vương biệt Cơ". Vở diễn kết thúc, Ngu Cơ rút kiếm tự vẫn, tà áo hoa lệ quay thành một đường cong đẹp mắt, đôi mắt trang điểm đậm lấp lánh nước mắt. Đột nhiên Sở Ngự sinh ra ý muốn tìm hiểu, hắn muốn lột bỏ lớp mặt nạ của con hát này, muốn thấy gương mặt thanh tịnh dưới lớp trang điểmấy.
Sở Ngự và Ngu Đường quen nhau từ thuở niên thiếu, hắn đã nâng đỡ y, giúp y trở thành con hát được ngưỡng mộ nhất ở Kim Lăng. Mỗi lần Ngu Đường ra diễn, người người đều kéo đến xem. Sở Ngự từng có ý định chuộc thân cho Ngụy Đường, nhưng lại bị Sở gia kịch liệt phản đối .
Phụ thân hắn nói: “Con vì một con hát mà vung tiền như rác, gây náo động khắp nơi. Con là thiếu gia nhà họ Sở, nâng đỡ một người không sao, nhưng nếu đem người về nuôi bên ngoài, thì chính là làm nhục cả gia đình! Con dám làm, ta liền dám bắn chết y!”
Đại ca nói: “Nhị đệ, con hát vô tình, đệ đừng động lòng. Hơn nữa, hai nam nhân ở bên nhau không phải là quy củ, sau này đệ vẫn phải cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối.”
Để có đủ sức mạnh bảo vệ Ngu Đường, Sở Ngự chọn con đường tòng quân.
Ngày lên đường, Ngu Đường từng chiếc cài khuy áo cổ cho hắn, cười dịu dàng: “Thiếu gia, ta sẽ đợi ngươi trở về. Ngươi về, sẽ là một vị tướng quân rồi.”
Sở Ngự cười thấp giọng: “Ta làm tướng quân, thì cưới ngươi làm Ngu Cơ.”
Sở Ngự đối với Ngu Đường là tri kỷ, là ân nhân, là bao nhiêu cảm xúc dày vò trong chốn hư ảo lừa dối. Còn Ngu Đường với Sở Ngự, là mệnh.
---
Thẩm Phù Bạch bước vào studio, xung quanh là nhóm người tụ tập xem cậu chụp ảnh.
Bình thường bị nhiều người nhìn như vậy, Thẩm Phù Bạch chẳng có chút cảm giác gì, tạo dáng rất chuyên nghiệp. Dù là thần tượng, cậu đã từng chụp bìa cho rất nhiều tạp chí thời trang, từng tấm ảnh đều đẹp ngạt thở, gương mặt hoàn mỹ 360° không góc chết, là gương mặt yêu thích của các nhiếp ảnh gia.
Giới thời trang nhiều lần ngỏ ý mời Thẩm Phù Bạch bỏ nghề thần tượng để trở thành người mẫu. Chiều cao một mét tám, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ thần gian, thần thái không chê vào đâu được, cậu có thể trở thành biểu tượng thời trang, tiếc là cậu luôn từ chối.
Hình tượng của Thẩm Phù Bạch với công chúng khá lạnh lùng, đều là hiệu ứng tạo dựng của công ty.
Thực tế ban đầu công ty định xây dựng hình ảnh cậu là chàng trai ngoan ngoãn, nhưng sau khi cậu quăng một kẻ quấy rối ra xa ba mét bằng một cú vật vai và vài lần đấu khẩu khiến truyền thông im bặt… thôi thì cứ lạnh lùng mà đi, nói nhiều chỉ tổ rắc rối.
Nhưng hôm nay, chàng trai lạnh lùng Thẩm Phù Bạch lại có chút hồi hộp.
Bởi vì Hành Hành cũng đang nhìn cậu.
Và lát nữa cả hai còn cùng nhau chụp ảnh.
Thật quá kích động!
Dù tài nhảy hát của Thẩm Phù Bạch được coi là thảm họa của ngành giải trí, nhưng khả năng chụp ảnh của cậu lại rất xuất sắc, dễ hiểu khi giới thời trang luôn muốn kéo cậu về.
Khi nhiếp ảnh gia vừa nói "bắt đầu," trái tim đầy tâm tình fanboy của Thẩm Phù Bạch lập tức được thu lại, ánh mắt cậu ngay lập tức thay đổi.
Chụp ảnh tạo hình Ngu Đường khác hoàn toàn với chụp bìa tạp chí thời trang. Khí chất cần khác biệt, hành động không thể hoa hòe lòe loẹt như kiểu chống hông, hôn gió, vắt chân này nọ, tất cả đều phải bỏ qua.
Đạo cụ đơn giản chỉ là một cây quạt và một thanh kiếm, với hướng dẫn từ nhiếp ảnh gia, hoặc do Thẩm Phù Bạch tự do tạo dáng.
Nhiếp ảnh gia gần như không cần chỉ đạo gì, từng nét mặt, cử chỉ của Thẩm Phù Bạch đều là tuyệt tác. Thẩm Phù Bạch tạo các động tác như cầm hoa mỉm cười, như rũ mi cúi đầu, từng động toát lên vẻ phong tình, tuyệt đẹp. Nhiếp ảnh gia chụp lia lịa, càng chụp càng hài lòng.
Tấm nào cũng đẹp đến mức không thể chọn một tấm làm ảnh tạo hình, quá đang tiếc. Đây là những tác phẩm tuyệt nhất mà ông từng chụp.
Đạo diễn Từ ngắm nhìn màn hình, thở dài khẽ: "Chọn tấm nào bây giờ…”
Khương Hành đột nhiên lên tiếng: “Chú Từ, nếu như Sở Ngự gặp Ngu Đường nhờ vở ‘Bá Vương biệt Cơ’, định mệnh của Ngu Cơ cũng là kết thúc ở màn cuối cùng, mà Ngu Đường cũng sẽ dùng kiếm khép lại tất cả… Vậy hãy chọn cảnh tự vẫn làm ảnh tạo hình.”
Đạo diễn Từ ánh mắt sáng lên: "Đúng vậy! Lão Hồ…” Đạo diễn vừa định gọi nhiếp ảnh gia cho Thẩm Phù Bạch tạo dáng, thì cậu đã tự cầm lấy thanh kiếm, nói: “Lão sư, em nghĩ cảnh tự vẫn của Ngu Cơ rất hợp, để em tạo dáng chụp thử một tấm xem?”
Thật bất ngờ khi ý tưởng của cậu và Khương Hành loại giống nhau.
Khi bức ảnh cuối cùng được chụp xong, nhiếp ảnh gia kích động hô lên: “Beautiful!”
Niềm vui lớn nhất của một nhiếp ảnh gia không gì khác ngoài việc chụp được tác phẩm ưng ý. Và bức ảnh vừa chụp này, chắc chắn là một trong những tác phẩm mà ông hài lòng nhất trong sự nghiệp của mình.
Đạo diễn Từ bước lại gần ngắm nhìn, thần sắc thoáng ngạc nhiên, lập tức đập bàn quyết định: “Chính là bức này!” Thậm chí không cần phải chỉnh sửa nhiều, vì bức ảnh đã hoàn toàn tự nhiên và gây ấn tượng mạnh mẽ. Ông có thể hình dung rằng khi tấm ảnh này được tung ra, 90% người phản đối Thẩm Phù Bạch vào vai Ngu Đường sẽ thay đổi ý kiến.
Đây chính là Ngu Cơ thực thụ, là Ngu Đường bằng xương bằng thịt!
So với sự kinh ngạc của những người khác, phản ứng của Khương Hành không quá lớn, chỉ là khi nhìn thấy bức ảnh, khóe môi anh khẽ mỉm cười, hàng mi dài rũ xuống che đi ánh mắt dịu dàng.
Dĩ nhiên, anh không hề ngạc nhiên.
Thẩm Phù Bạch tuyệt vời thế nào, anh luôn biết rõ.