Thẩm Phù Bạch phấn khích đến mức nhảy bật khỏi ghế, tay nắm chặt điện thoại, hào hứng ôm chầm lấy Tiểu Lâm: “Tiểu Lâm Tiểu Lâm! Cậu không thể tưởng tượng được chuyện gì vừa xảy ra đâu!”
Tiểu Lâm: “Khương ảnh đế đã theo dõi tài khoản chính của anh rồi hả?”
“Không chỉ thế——”
Tiểu Lâm: “Khương ảnh đế còn trả lời tài khoản phụ của anh?”
Thẩm Phù Bạch sững sờ: “Cậu là Formalin sao?”
Tiểu Lâm: “ Formalin là cái quỷ gì? Chẳng phải thứ đó dùng để ngâm xác chết à!”
Thẩm Phù Bạch: “Ý tôi là Homes Lâm ấy, gọi tắt là Formalin.”
(Formalin: Phu Mạc Linh, Homes Lâm: Phu Mặc Linh.)
Tiểu Lâm: “……” Xin đừng biến chữ ‘Mặc’ thành ‘Mạc’, nghe thật khủng bố. Cảm ơn.
“Nhưng mà, sao cậu biết?” Thẩm Phù Bạch cố gắng ngăn chặn vui mừng trên mặt, làm bộ nghiêm túc hơn một chút, nhưng khi liếc nhìn điện thoại lại không thể ngăn được việc cười khúc khích, vội lấy điện thoại che mặt.
Tiểu Lâm nhìn cậu với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc: “Chuyện này còn cần đoán sao? Ngoài chuyện của Khương ảnh đế, khi nào anh mới mất kiểm soát như vậy?”
“Coi như cậu hiểu tôi.” Thẩm Phù Bạch nhanh tay lưu lại trang tin nhắn riêng mà Khương Hành đã trả lời tài khoản phụ của mình. Khoảnh khắc mang tính lịch sử này dĩ nhiên phải lưu giữ rồi.
“Tôi phải đăng bài mới được, làm bọn họ ghen tị chết luôn!” Thẩm Phù Bạch gõ nhanh một dòng trên bàn phím ảo chín phím, sau đó đăng kèm bức ảnh mà Khương Hành đã hồi âm.
Ngay khi sắp gửi đi, cậu do dự một chút rồi mở lại bức ảnh để chỉnh sửa.
Hôm nay Tửu Tửu đã được Hành Hành để ý chưa: Được Hành Hành để ý rồi! [hình ảnh]
Nhấp vào để xem nội dung ảnh, sẽ thấy tin nhắn mà Thẩm Phù Bạch gửi cho Khương Hành đã được đọc, và Khương Hành đáp lại một câu "Cảm ơn".
Hôm nay Tửu Tửu đã được Hành Hành để ý chưa: Hôm nay anh sẽ quay “Đường Lê Hoa”, cố lên nhé! ...........
Khương Hành: Cảm ơn……
Phần hỏi Khương Hành về cảm nhận của anh ấy đối với Thẩm Phù Bạch đã bị làm mờ.
Cậu chưa vui đến mức quên lý trí. Sau bao năm hoạt động trong giới này, cậu rất rõ một số kẻ trong giới truyền thông có thể bóp méo sự thật để tạo scandal. Nếu đăng nguyên ảnh chụp lên, sẽ có những kẻ có ý đồ xấu lan truyền, không chừng sẽ gây phiền toái cho Khương Hành.
Mặt khác, cậu cũng thấy hơi ngượng ngùng… Vì Thẩm Phù Bạch chính là cậu, việc lén hỏi người khác về mình có chút không tiện để công khai.
___
Tài khoản phụ nhanh chóng có phản hồi.
Hài tử lão Trương hàng xóm: “Chắc chắn cậu là thần rồi, toàn hút vận may! Chúc mừng Tửu Tửu được như ý. ps: Mình cũng muốn được Khương Hành để ý huhu.”
Chỉ yêu Khương Hành: “Đứng đó đừng động đậy, để tôi đi ăn một quả chanh đã.”
Phạm vi giữa người: “Hôm nay Tửu Tửu tiểu tỷ tỷ may mắn quá a! Không hiểu sao tôi cũng thấy kích động theo.”
Loại bỏ các tài khoản ảo, tài khoản phụ của Thẩm Phù Bạch còn hơn trăm người theo dõi, đa số chỉ im lặng quan sát, ba người này là những người hoạt động tích cực nhất.
Thẩm Phù Bạch đáp lại hài tử lão Trương hàng xóm: “Xin lỗi nhưng không thể làm được, giờ tôi đắc ý sắp bay lên trời rồi, để tôi lên đó rải mưa axit cho các cậu nhé.”
Hài tử lão Trương hàng xóm lập tức phản hồi: Quá đáng!
Quá đáng thì quá đáng, nhưng cậu không thể không cao hứng được.
Thẩm Phù Bạch lại đọc đi đọc lại năm chữ mà Khương Hành gửi đến, trước khi miễn cưỡng chuyển về tài khoản chính.
___
Vừa vào tài khoản chính, Thẩm Phù Bạch thấy ngay phản hồi của anti-fan dưới bài đăng mới nhất của mình. Cậu chỉ lướt qua, miệng ngân nga một giai điệu vui vẻ rồi tiếp tục kéo xuống.
Thẩm Phù Bạch nổi tiếng đã nhiều năm, bị công kích trên mạng cũng đã nhiều năm. Cậu sớm đã biết phớt lờ thái độ của các "anh hùng bàn phím", chẳng mảy may để ý, không gì có thể làm hỏng tâm trạng vui sướng khi được Khương Hành chú ý.
Cứ chửi đi, kệ các người, dù sao Khương Hành cũng đã nói cậu rất tốt, các người là cái quái gì mà dám so với tôi?
Tâm trạng Thẩm Phù Bạch rất tốt, cậu mở phần tin nhắn riêng của người hâm mộ và bắt đầu chọn vài tin để hồi đáp.
Mỗi ngày, Thẩm Phù Bạch đều ngẫu nhiên trả lời một số tin nhắn từ người hâm mộ. Dù số lượng người hâm mộ quá đông để trả lời hết, nhưng cậu tin rằng đáp lại được một người cũng đã đủ. Cậu cũng là một người hâm mộ, hiểu rõ cảm giác mong mỏi được thần tượng chú ý. Chỉ cần một thao tác nhỏ của mình có thể khiến người khác vui cả ngày, tại sao lại không làm?
Sau khi trả lời vài tin nhắn, Thẩm Phù Bạch thấy một tin nhắn thế này:
Phách Hành: Đừng bận tâm đến những lời trên mạng, chúng tôi luôn tin tưởng cậu. Cạn ly!
Thẩm Phù Bạch: "Cảm ơn, cậu cũng cạn ly nhé."
"Cậu cũng cạn ly nhé" là cách Thẩm Phù Bạch thường trả lời fan hâm mộ, mang ý nghĩa động viên "hãy nỗ lực". Đôi khi, một lời khích lệ từ thần tượng có thể mang lại sức mạnh không ngờ.
Trong phòng trang điểm bên cạnh, Khương Hành bất chợt ném điện thoại lên bàn trang điểm một một tiếng "bộp".
Tiểu Trương ngạc nhiên: "Sao thế?"
Khương Hành thản nhiên đáp: "Không cầm chắc." Anh bình tĩnh nhặt lại điện thoại, giấu đi nụ cười khẽ nở trên môi.
Trong gương, hình ảnh một thanh niên đang cười.
Phách Hành: "Được! Hôn gió.jpg"
Thẩm Phù Bạch ngồi nghiêng trên ghế trang điểm, chân bắt chéo, tự ngắm mình trong gương: "Trời ạ, sao tôi lại đẹp thế này chứ. Này, Tiểu Lâm." Thẩm Phù Bạch ngẩng đầu hỏi Tiểu Lâm: "Tôi có giống Ngu Đường không?"
Tiểu Lâm nghĩ một lát rồi đáp: "Thẩm ca, Ngu Đường là một con hát yêu kiều, tâm tư tinh tế, còn anh thì... hoàn toàn là tự luyến."
Ngu Đường chính là vai diễn của Thẩm Phù Bạch trong bộ phim này, một con hát tài hoa nổi tiếng trong giới kịch.
Nhìn vào nhan sắc của Thẩm Phù Bạch thì chắc chắn là phù hợp rồi, nhưng khí chất liệu cậu có thể hiện được không? Tiểu Lâm vẫn còn hoài nghi.
Cộng đồng mạng vốn không mấy ủng hộ Thẩm Phù Bạch, và Tiểu Lâm – người đã chứng kiến sự ngớ ngẩn của Thẩm Phù Bạch ngoài đời – càng cảm thấy hoang mang. Làm trò ngớ ngẩn và diễn xuất thực sự là hai chuyện khác nhau, và nhìn Thẩm Phù Bạch vô tư như hiện tại, Tiểu Lâm không khỏi lo lắng.
"Đây không phải là tự luyến, tôi chỉ nói sự thật thôi mà—" Thẩm Phù Bạch chưa nói hết câu thì cửa phòng trang điểm bị gõ hai lần.
Cậu lập tức thu chân, khóa màn hình điện thoại, đổi sang chế độ "lạnh lùng", nhìn qua trông có vẻ như một người kiêu ngạo thật sự.
Tiểu Lâm đã quá quen với hai bộ mặt của Thẩm Phù Bạch, liền đi ra mở cửa. Đứng ngoài là một chuyên gia trang điểm.
Chuyên gia trang điểm với gương mặt trang điểm tỉ mỉ đứng ở cửa, không bước vào: "Có phiền các anh không? Buổi lễ khai máy đã sẵn sàng, đạo diễn Từ gọi mọi người đến. Xong rồi tôi sẽ trang điểm cho anh."
Tiểu Lâm cười đáp: "Biết rồi, cảm ơn nhé."
"Vậy tôi đi trước, nhanh lên đấy nhé." Chuyên gia trang điểm nói xong liền biến mất như cơn gió.
Thẩm Phù Bạch uể oải đứng dậy khỏi ghế, bình tĩnh nói: "Đi thôi."
Nếu không phải vì lúc đứng dậy, cậu đã bị vấp chân và ngã trở lại ghế, thì Tiểu Lâm có lẽ sẽ không nhận ra rằng Thẩm Phù Bạch đang kích động đến nỗi chân tay không biết để đâu.
Cuối cùng, cậu cũng sẽ được gặp Khương Hành tại lễ khai máy!
--
Lễ khai máy rất đơn giản, chỉ là một nơi trống ngoài trời với một bàn lễ, trên đó bày hương án, một đầu lợn được đặt chính giữa, hai bên là hoa quả tươi và lư hương nghi ngút khói.
Mọi người trong đoàn phim thường cúng bái trước khi khai máy, nhưng không phải lúc nào cũng có một vị thần cố định. Lần này, bộ phim mà đoàn quay thuộc thể loại dân quốc, kể về một con hát* nổi tiếng trong giới kịch. Vì vậy, lễ cúng dành cho thần kịch – Lê Viên Thần. Người đại diện tiêu biểu của Lê Viên Thần chính là Đường Minh Hoàng, tức Lý Long Cơ, người đã viết nên "Nghê Thường Vũ Y khúc".
(Con hát : Ở Trung Quốc, từ tương đương với "con hát" trong ngữ cảnh xã hội phong kiến là "xướng kỹ" (唱伎) hoặc "hí kỹ" (戲伎). Đây là từ chỉ những người chuyên biểu diễn hát xướng hoặc múa hát trong các đoàn hát, các buổi yến tiệc hoặc chốn cung đình. Họ thường có địa vị thấp kém và bị xã hội phong kiến coi thường. Tuy nhiên, từ thời Dân quốc trở đi, địa vị của các diễn viên, đặc biệt là các diễn viên Kinh kịch nổi tiếng, đã dần được nâng cao và nhận được sự tôn trọng của công chúng.)
Trước lễ khai máy, toàn bộ thành viên đoàn phim sẽ lần lượt lên thắp hương sau khi đã phủ một tấm vải đỏ lên máy quay. Đạo diễn sẽ tổng kết ngắn gọn, và thế là xong.
Khi Thẩm Phù Bạch có mặt, ánh mắt cậu không ngừng liếc về phía Khương Hành, vừa muốn nhìn lại vừa không dám.
Khương Hành đang đứng trò chuyện với đạo diễn Từ – người đã phát hiện và dẫn dắt Khương Hành vào nghề. Họ là người quen, nên không khí giữa họ rất thân mật. Thanh niên có vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt ấm áp và nụ cười tươi sáng, khác hẳn vẻ nghiêm túc khi đứng trước Thẩm Phù Bạch.
Tiểu Lâm thở dài: "Đúng là có quan hệ tốt là lợi thế... Nhìn đạo diễn Từ đối xử với Khương ảnh đế tốt thế, còn với Thẩm ca của mình thì lạnh nhạt."
Thẩm Phù Bạch giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Lâm: "Cậu nói ai là có quan hệ? Khương Hành dựa vào thực lực nhé! Đừng có nói xấu Khương Hành trước mặt tôi, không thì tôi sẽ mắng cậu. Tôi là fan trung thành của Hành Hành đấy!"
Tiểu Lâm ôm đầu đầy uất ức.
Cậu nói gì à? Không, cậu chỉ thay mặt Thẩm ca mà cảm thấy bất công, ai ngờ Thẩm Phù Bạch lại "thương người ngoài hơn".
Tiểu Lâm nói: "Thẩm ca, em phải nhắc anh, 'liếm cẩu' cuối cùng chẳng được gì đâu."
Thẩm Phù Bạch: "Cậu im đi, tôi không nghe."
--
Khương Hành đang mỉm cười lắng nghe đạo diễn Từ thao thao bất tuyệt, ánh mắt thoáng liếc thấy thanh niên rực rỡ ở không xa. Anh cảm thấy không thể chỉ đứng đây nói chuyện với đạo diễn mà bỏ mặc thần tượng của mình.
"Chú Từ, hay chúng ta qua chào Thẩm Phù Bạch đi. Dù sao cũng là bạn diễn chính, cũng cần làm quen một chút."
Mặc dù trong lòng, Khương Hành đã quá quen thuộc với Thẩm Phù Bạch. Anh đã xem tất cả các chương trình, nghe mọi bài hát của Thẩm Phù Bạch, thậm chí có lần còn liều mình hóa trang để dự buổi biểu diễn của anh.
Nhưng đây là lần đầu tiên Khương Hành có cơ hội chính thức gặp gỡ Thẩm Phù Bạch.
"À, đúng rồi, cũng nên để hai cậu làm quen với nhau," đạo diễn Từ gật gù và cùng Khương Hành bước về phía Thẩm Phù Bạch.
Thẩm Phù Bạch lập tức gọi: "Đạo diễn Từ!" Cậu chỉ chăm chăm nhìn đạo diễn, không dám liếc mắt về phía Khương Hành.
Cậu sợ mình sẽ không kìm được mà cười lớn hay thậm chí xúc động đến rơi nước mắt ngay tại chỗ.
Khương Hành thấy Thẩm Phù Bạch vẫn không thèm nhìn anh một cái, lòng có chút hụt hẫng, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh ánh mắt trở lại vẻ dịu dàng thường thấy.
Đạo diễn Từ cười giới thiệu: "Đây là Tiểu Khương, ảnh đế nổi tiếng Khương Hành." Ông khen ngợi Khương Hành không ngớt lời.
Khương Hành vội đáp: "Không dám nhận ạ."
"Không, cậu hoàn toàn xứng đáng, đừng khiêm tốn quá," đạo diễn Từ cười lớn rồi tiếp tục giới thiệu, "Còn đây... là Tiểu Thẩm, Thẩm Phù Bạch."
Khương Hành gật đầu chào: "Phù dĩ đại bạch, cái tên hay quá, rất phóng khoáng."
Thẩm Phù Bạch ngẩn người, rồi lễ phép đáp lại: "Anh cũng không tệ, ngọc thạch vi hành, rất trong suốt."
"Ha ha, xem ra hai cậu trò chuyện khá hợp nhau đấy," đạo diễn Từ cười hài lòng, "Hai diễn viên chính hòa hợp thì phim mới có hiệu quả tốt. Tiểu Khương à, cậu có kinh nghiệm diễn xuất nhiều hơn, sau này nhớ chỉ bảo Tiểu Thẩm nhé."
Khương Hành khẽ đáp: "Vâng, tôi sẽ."
Đạo diễn Từ nói tiếp: "Thế hai cậu bắt tay cái cho phải phép nào, coi như chính thức quen biết."
Bắt... bắt tay?
Thẩm Phù Bạch chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho điều này.
Cậu run rẩy chờ Khương Hành chìa tay ra trước, nhưng chờ mãi vẫn không thấy gì.
Đạo diễn Từ cau mày: "Nếu không thì thôi cũng được..."
Thẩm Phù Bạch lập tức đưa tay ra: "Khương... tiên sinh, mong cả đời được chỉ giáo nhiều hơn."
Đạo diễn Từ: "???"
"À, không phải. Lần đầu gặp Khương tiên sinh, tôi có chút căng thẳng." Thẩm Phù Bạch vội vàng sửa lại, "Sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn."
Mặt Khương Hành thoáng đỏ, cố gắng giữ bình tĩnh khi nắm lấy tay Thẩm Phù Bạch. Cảm giác mềm mại của da thịt khiến tim Khương Hành khẽ run.
Lúc Thẩm Phù Bạch lỡ miệng nói câu "Mong cả đời được chỉ giáo" kia, Khương Hành suýt nữa đã buột miệng đáp "Được" rồi.
Hai bàn tay họ đều run rẩy, nhưng mỗi người đều nghĩ rằng chỉ tay mình đang run quá, làm đối phương cũng không giữ được vững.
Chỉ có đạo diễn Từ đứng bên cạnh là cảm thấy mọi chuyện dường như không đơn giản.
Hai người này bắt tay mà như đang thi xem ai mạnh hơn vậy.