Lần trước Doãn Thuấn đến Đồn cảnh sát, chính là khi ba mẹ hắn vừa qua đời. Lúc đó, mọi người trong đồn đối xử với hắn bằng ánh mắt thương hại, khi thấy phản ứng bình thản của Doãn Thuấn, họ đều cho rằng hắn bị cú sốc quá lớn, đến mức không thể hồi phục, thậm chí không thể khóc được.
Trong Đồn cảnh sát rất bận rộn, mỗi ngày phải xử lý không dưới mười vụ án. Khi đó, họ đưa Doãn Thuấn vào phòng nghỉ, các viên cảnh sát hỏi hắn có thể viết biên bản không, hắn đáp có, nhưng họ vẫn kiên quyết để hắn nghỉ ngơi một chút rồi mới tiến hành.
Thời gian nghỉ ngơi kéo dài gần nửa buổi sáng. Không có gì để làm trong phòng nghỉ, Doãn Thuấn liền đi dạo quanh đồn, nhanh chóng thuộc lòng từng ngóc ngách của nơi này. Khi quay về, hắn nhìn thấy rèm cửa sổ tầng hai của tòa nhà văn phòng đang được nâng lên, sau rèm, một người đàn ông trẻ tuổi đang vươn vai, ngáp dài, miệng mỉm cười, hai má hiện lên hai cái lúm đồng tiền nhỏ. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào người anh, khiến anh như phát sáng.
Trong bầu không khí căng thẳng của những người lớn tuổi trong Đồn, khoảnh khắc thư giãn của người đàn ông này như một làn gió nhẹ, khiến Doãn Thuấn cảm thấy dễ thở hơn.
Ít nhất đối với Doãn Thuấn, ngày ba mẹ vừa qua đời, nhìn thấy Hạ Hoài chính là một hơi thở nhẹ nhõm.
Doãn Thuấn nhớ rõ vị trí của cửa sổ đó, nay hắn cầm theo thuốc mà Hạ Hoài bỏ quên, tìm đến chỗ làm của anh.
Trong kỳ nghỉ lễ, số người trực ở đồn không nhiều, thêm vào đó là giờ nghỉ trưa, không khí ở đây càng trở nên vắng vẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play