Mặt trăng giống như một cái lỗ hổng được đốt trên tờ giấy màu mực đen, ánh sáng không đủ để chiếu sáng những khoảng tối trống rỗng của thành phố.
Cấu trúc của thành phố Hải Đảo rất rõ ràng, sự phồn thịnh giảm dần từ trong ra ngoài. Trung tâm thành phố nằm trên đảo, nơi có ánh đèn rực rỡ, sắc màu lấp lánh, không khí xa hoa của xã hội thượng lưu ngập tràn khắp mọi nơi.
Ở phía rìa đảo, đêm tối thường u ám và lạnh lẽo, ngay cả những cửa hàng phục vụ cho những nơi vui chơi ban đêm cũng khá đơn giản. Những người bán đồ ăn ven đường, trên mái che chỉ treo một sợi dây điện, một bóng đèn lớn treo lơ lửng, tay cầm quạt đuổi những con ruồi bay quanh thức ăn.
“Chủ quán, cho hai bát mì sa trà, thêm thịt lợn giấm và ngũ vị hương, không cay!”
*mì sa trà:
( truyện đăng trên app TᎽT )
*thịt lợn giấm: Thịt lợn giấm là một loại thực phẩm được ngâm với giấm balsamic, trộn với tinh bột rồi chiên giòn bên ngoài, mềm bên trong và có mùi thơm giấm nhẹ. Thịt lợn giấm là một trong những món ăn được chế biến tại nhà phổ biến nhất ở Tuyền Châu, Phúc Kiến và đây cũng là cách chế biến thịt cổ điển nhất ở miền nam Phúc Kiến.
Lâu Kinh dùng chân kéo một chiếc ghế nhựa ngồi xuống, đá một chiếc ghế khác về phía Hạ Hoài: “Uống một ly không?”
“Được đấy.”
“Cho hai chai bia Thanh Đảo nữa nhá chủ quán!”
Mới vừa xong công việc ở Cục, thay đồ và ra ngoài uống rượu ăn khuya, đối với Hạ Hoài mà nói, đây là thời gian thoải mái nhất trong ngày.
Hai chai bia được mang lên, Lâu Kinh dùng răng mở nắp bia, uống hai ngụm lớn và thở phào: “Cả ngày mệt muốn chết, về nhà còn bị vợ mắng, ôi, lúc này mới thật là dễ chịu.”
Hạ Hoài dùng dụng cụ mở nắp bia, đùa: “Chắc là do anh cưới sớm quá, thanh xuân tươi đẹp đều dành cho gia đình, còn chưa đến thời kỳ vàng son của đàn ông đã trở thành ‘bà già’ rồi.”
Lâu Kinh “hứ” một tiếng: “Tôi đây là hoàn thành đại sự trong cuộc đời sớm mà! Anh mà ở cái tuổi của tôi lúc đó, con gái đã ba tuổi rồi. Còn anh thì sao? Bây giờ vẫn chưa tìm được đối tượng đúng không?” Lâu Kinh nghiêng đầu trêu chọc: "Có từng yêu đương chưa? Kiểu nắm tay thời trung học không tính đâu!”
Hạ Hoài như bị chạm vào điểm đau, không muốn nói chuyện với anh ta nữa, rót đầy một ly bia và uống cạn.
“Chưa tìm được người phù hợp. Tìm đối tượng không giống như mua quần áo, rộng một chút hẹp một chút cũng tạm được. Nếu như đối tượng mà cứ phải tạm bợ, thì cả đời này chẳng phải là tạm bợ sao?”
“Câu này của anh khá có lý đấy.” Lâu Kinh cười, uống thêm hai ngụm bia, lau miệng rồi đột nhiên đổi chủ đề: "Nói về vụ án cặp vợ chồng cãi nhau rơi lầu hôm trước, anh nói người phụ nữ đó là bảo mẫu nhà anh phải không?”
“Ừm.”
“Anh còn nhớ nhà họ có một đứa trẻ không?”
“Có, sao vậy?”
“Tôi đã ghi rõ mối quan hệ giữa anh và người phụ nữ chết trong báo cáo gửi bên bộ phận dân chính. Họ nói đứa trẻ bây giờ 17 tuổi, chưa đủ 18, ba mẹ đều chết cả, không có người thân, không tìm được người giám hộ.” Lâu Kinh cười một cách ngượng ngùng, câu này nói ra có ý nghĩa sâu xa.
Hạ Hoài cảm thấy không ổn: “Rồi sao nữa? Chẳng lẽ anh muốn tôi làm người giám hộ của nó?” Anh hỏi với giọng đùa cợt.(App TYT)
Không ngờ Lâu Kinh thật sự có ý đó: “Mới 17 tuổi mà, ba mẹ đều chết, không tìm được họ hàng, anh không thể để nó vào cô nhi viện đấy chứ? Nhà của nó cũng là nhà thuê, giờ có người chết rồi, chủ nhà không cho ở, không có chỗ nào để đi. Nó thì nói có cách, bảo chúng ta không cần quản, nhưng anh nói chúng ta có thể không quản sao?”
“Lâu Kinh này, anh đùa tôi à?” Hạ Hoài cười gượng gạo, nụ cười đó trông không chút vui vẻ: "Tôi cũng mới 24, như anh nói đấy, còn chưa có đối tượng, chưa kết hôn, anh lại bắt tôi nuôi trẻ con, sau này tôi phải làm sao?” Thái độ “độc thân vui tính” của Hạ Hoài vừa rồi đã bay mất, giờ cảm thấy như rơi vào cái bẫy mà Lâu Kinh đào, giờ muốn nhảy ra không biết có còn kịp nữa không.
“Phải làm sao? Không phải rất tốt sao? Ông trời cho anh một cơ hội tích lũy kinh nghiệm, sau này có con của mình thì nuôi cũng sẽ dễ dàng hơn!” Lâu Kinh vỗ nhẹ lên tay anh: "Anh không chịu tạm bợ với đối tượng, nhưng với con cái thì nhất định không thể tạm bợ được chứ? Bây giờ có thể cho anh thử nghiệm một chút, anh không vui sao?”
Hạ Hoài thắc mắc: “Ai lại vui vẻ với chuyện này chứ?”
Lúc này, chủ quán mang hai bát mì lên. Hạ Hoài không muốn tiếp tục rơi vào cái bẫy của Lâu Kinh, lấy hai đôi đũa lau lau trên tay áo: “Đói rồi, ăn mì trước đã.”
Lâu Kinh không vội vàng đợi câu trả lời của anh, gật đầu cầm đũa lên ăn.
Quán ăn vỉa hè trông có vẻ yên bình, nhưng bên ngoài đường phố thì không bình lặng chút nào.
Một người đàn ông ngoài hai mươi tuổi gầy gò như một con khỉ, tay đút vào túi, khi đi bộ thân người lắc lư, tạo thành bước đi trông như không nhận ra người quen, trên đầu đội một chiếc nón beret, sợ người khác không phát hiện ra mình đặc biệt, bên má trái dán một miếng sticker “Đô rê mon”.
Bà chủ quán trái cây ở đầu đường đang chuẩn bị dọn hàng, người đàn ông dừng lại ở góc đường, nhìn xung quanh một hồi, từ từ rút ra một con dao sáng loáng từ túi.
Cậu ta nhanh chóng đến trước mặt bà chủ quán trái cây, khi bà chủ ngẩng đầu lên thì con dao đã được đặt lên cổ bà ấy.
Người đàn ông trông có vẻ còn hồi hộp hơn cả bà chủ, hạ thấp giọng nói: “Đây là lần đầu tiên, có chút căng thẳng, mong bà phối hợp.”
“Ối, ối.” Bà chủ “phối hợp” giơ hai tay run rẩy.
“Khụ khụ.” Người đàn ông nhìn xung quanh, nói với bà chủ: "Có bao nhiêu đưa hết cho tôi.”
Bà chủ run rẩy lấy từ túi xách ra những đồng tiền lẻ, đưa vào tay người đàn ông: “Chỉ có nhiêu đây thôi…”
Người đàn ông nhìn số tiền trong tay, nhíu mày một cái: “Cả ngày làm việc chỉ kiếm được nhiêu này? Đùa tôi à?”
Khuôn mặt bà chủ gần như nhăn nhó: “Không phải đâu, cậu gì ơi, bây giờ ai còn dùng tiền mặt chứ? Mọi người đều giao dịch qua điện thoại, nếu không tôi đưa cho cậu luôn cả điện thoại…?”
Người đàn ông chép miệng, cậu ta không ngu đến mức đó, cầm điện thoại của bà chủ thì chỉ như gắn định vị lên mình, đi hết con đường này có thể bị cảnh sát bắt ngay.
Dù số tiền trong tay không nhiều, nhưng cũng đủ ăn trong hai ngày.
Đẩy bà chủ ra, người đàn ông lấy một quả táo trên quầy cắn vào, vừa đi vừa đếm tiền, trong lòng thắc mắc: Xã hội này sao lại như vậy, mình vừa mới định làm nghề này, đã bảo mình nghề này không có tương lai?
Người đàn ông vừa cắn một miếng táo giòn, thì bà chủ trái cây đột nhiên hét lên: “Cướp! Tiêu Hải cướp! Tiêu Hải lại cướp! Tiêu Hải lần này bắt đầu cướp tiền rồi!”
Nghe thấy vậy, người đàn ông vội vàng nhét tiền vào túi, cắn táo rồi chạy như điên.
Hạ Hoài và Lâu Kinh ở quán mì nghe thấy tiếng hô hoán, vội vàng bỏ đũa ra lập tức chạy ra ngoài.
Thấy bóng dáng gầy gò hoảng loạn chạy trốn, Lâu Kinh lớn tiếng gọi: “Tiêu Hải!”
Tiêu Hải vừa nghe thấy tiếng hét, mắt mở lớn, chân như được gắn động cơ, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng điên cuồng.
“Dừng lại!” Hạ Hoài nhanh nhẹn đuổi theo, dần dần đuổi được vào một con hẻm.
Tiêu Hải nhổ quả táo đã cắn dở, trong hẻm tối tăm, Hạ Hoài không thấy quả táo đã lăn đến chân mình, đạp xuống một cái: "bụp” một tiếng, cả người ngã ra sau.
Tiêu Hải còn chưa kịp vui mừng, thì thấy có người chặn đường ra, khi định quay lại chạy, Hạ Hoài đã đứng dậy tựa vào tường.
Tiêu Hải không còn đường thoát, chỉ có thể đứng ở đó tính toán đường vòng. Hơi thở dồn dập, vẫn không quên cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện: “À, à… đây không phải là anh Lâu của em sao! Thật là trùng hợp!”
Lâu Kinh hai tay chống hông đi đến trước mặt Tiêu Hải, nhìn miếng sticker Đô rê mon trên mặt Tiêu Hải, cười lạnh: “Dạo này làm ăn khá nhỉ, giờ mặt cậu dán cả sticker trang trí rồi à?”
“Nếu anh thích, em… em có thể tặng cho anh.” Tiêu Hải lấy lại hơi thở, xé miếng sticker trên mặt đưa cho Lâu Kinh, cười nịnh nọt. Dưới miếng sticker là một vết sẹo đáng sợ, khi cười, vết sẹo khắc sâu lại tạo thành một khuôn mặt cười không hài hòa, trông rất buồn cười.
“Đem đi!” Lâu Kinh mặt nghiêm túc, không đùa với cậu ta: "Cậu nghĩ rằng chỉ cần che đi vết sẹo, sẽ không ai nhận ra cậu sao?”
“Em không nghĩ thế, em chỉ dán chơi thôi mà, không có ý gì khác…” Tiêu Hải tay buông thõng, cúi lưng, cố tình tạo ra vẻ mặt rất tội nghiệp.
Hạ Hoài dựa tường từng bước đi tới, nhặt con dao mà Tiêu Hải đã ném xuống đất.
“Con dao này bằng nhựa.” Hạ Hoài nói.
Lâu Kinh cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, hỏi Tiêu Hải: “Con dao bằng nhựa mà cậu cũng dám mang ra cướp tiền?”
Hạ Hoài lấy điện thoại ra, liên lạc với đồng nghiệp đang trực ở khu vực.
“Anh Lâu, nhìn này, thật sự là hiểu lầm mà.” Tiêu Hải nhe ra hàm răng trắng.
Lâu Kinh lấy còng số tám ra, không chút thương tiếc còng tay cậu ta lại: “Hiểu lầm à? Cậu đã hiểu lầm ba lần rồi, còn gì mà hiểu lầm nữa!”
“Điều này chứng tỏ chúng ta có duyên, không phải là hiểu lầm mà là để cậu gặp tôi!”
“Lần trước cướp đồ ăn cho chó cậu nói là hiểu lầm, lần trước nữa cướp bánh bao trong quán cậu cũng nói là hiểu lầm, giờ tiền còn trong túi cậu, sao mà hiểu lầm được?”
“Thì thế này." Tiêu Hải nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu biểu diễn của mình: "Em vừa mới mua một con dao đồ chơi từ cửa hàng, thấy nó khá đặc biệt, nên mang theo đi khắp nơi. Ai biết vừa mới đến quầy trái cây, bà chủ lại hiểu lầm em muốn cướp tiền, bà ấy đưa tiền cho em, em còn chưa kịp phản ứng thì bà ấy đã bắt đầu hét lên, rồi các anh đuổi theo em. Mà các anh đuổi theo em dữ như vậy, em có thể không chạy sao? Một khi căng thẳng và hoảng loạn, em đâu có nghĩ nhiều được, tiền cũng mang theo rồi chạy mất! Các anh xem, tiền đều ở đây, em còn chưa dám để trong ví, thật sự chỉ là hiểu lầm! Hiểu lầm thôi mà!”
“Đừng ở đây nói những điều vô nghĩa với tôi!” Lâu Kinh đẩy Tiêu Hải ra khỏi hẻm, hỏi Hạ Hoài: "Thế nào rồi?”
“Đồng nghiệp trong khu vực đang tới.”
Vừa ra khỏi miệng hẻm, đã thấy xe cảnh sát chạy đến với tiếng còi hú. Hai viên cảnh sát xuống xe, chuẩn bị tiếp nhận tội phạm.
“Cướp có vũ khí, có nhân chứng vật chứng đầy đủ, còn có video giám sát, án này phải từ ba năm tù giam trở lên.” Lâu Kinh đếm xong tội trạng của Tiêu Hải, đẩy cậu ta về phía đồng nghiệp đang đứng gần đó.
Tiêu Hải vừa đi vừa hỏi: “Có thể cho em một cái mũ không?”
Viên cảnh sát đang áp giải cậu ta nói: “Đeo mũ gì? Chỗ này còn ai không biết cậu? Từ con chó đến người già tuổi bảy mươi, cái gì cậu cũng cướp, giờ lại bắt đầu cướp tiền, thật sự làm người ta xấu hổ quá đấy!”
Sau khi Tiêu Hải bị bắt đi, Lâu Kinh quan tâm hỏi Hạ Hoài vẫn đang tựa vào tường: “Không sao chứ?”
Hạ Hoài lắc đầu: “Không sao.”
“Tôi đưa anh đến bệnh viện gần đây kiểm tra nhé?”
“Tôi tự đi được, nhà anh còn người chờ, về trước đi.”
Lâu Kinh dường như còn điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu “Được”, thấy Hạ Hoài bây giờ như vậy, cũng không tiện nói về chuyện đó nữa.
Hạ Hoài thấy Lâu Kinh không nhắc lại chuyện làm người giám hộ, cảm thấy cú ngã này thật sự có giá trị.