Mặc dù trước đó cảm thấy những lời nói của Lưu Thục Phân không phù hợp, nhưng lần này không thể không tán thành với ý kiến của Lưu Thục Phân, những thanh niên trí thức khác cũng có ý kiến và bày tỏ sự phản đối của riêng mình.
“Vậy thì cũng không còn cách nào khác, điều kiện trong xã của chúng tôi chỉ có như vậy. Hiện giờ cũng chỉ có những căn nhà bên đó là còn trống, không còn nơi nào khác để mọi người ở nữa đâu.” Bí thư biết đây không phải là chuyện dễ dàng giải quyết, nhưng thật sự chỉ có điều kiện thế này thôi, ông ấy cũng không còn cách nào. Thế này thì làm gì gọi là qua giúp đỡ, đây chính là qua để kiếm chuyện thì có, thật sự là gánh nặng mà.
“Bí thư, ông thấy như thế này có được không. Chúng tôi sẽ tự mang thức ăn của mình, sống tạm trong nhà của người dân, như vậy có ổn không?” Triệu Lý Tưởng xoay người thương lượng với một vài thanh niên trí thức khác, sau đó mới quay đầu nói với Bí thư. Nếu như được, vậy thì bọn họ vẫn có thể ngủ ngon hơn một chút.
“Vậy đi. Thế mọi người đợi tôi một chút, tôi đi thương lượng với những người dân trong xã, xem có ai bằng lòng tiếp đón mọi người hay không.” Bí thư nghĩ đây cũng là một cách tốt.
Bí thư đi ra ngoài hỏi han xung quanh, thật sự có người bằng lòng. Gia đình Cẩu Đản bên cạnh nhà Sở Y Nhất là một trong số đó. Sự tính toán của mẹ Cẩu Đản quả thật rất tốt, bà ấy muốn một cô gái qua đây ở, nếu mang theo lương thực thì ăn có được bao nhiêu đâu, phần còn lại thì nhà bà ấy cũng có thể vơ vét được một ít.
Không ngờ Gia đình của góa phụ Mã cũng đã đăng ký. Góa phụ Mã thầm nghĩ, cuộc hôn nhân giữa con gái lớn của mình và Lý Đại Ngưu sắp trở thành vấn đề. Bà ấy muốn một người con trai trí thức ở trong nhà mình, sáng chiều sống chung với nhau. Đợi có một ngày khi cậu ta quay trở về thành phố, có lẽ còn có khả năng sẽ dẫn Đại Nha vào thành phố. Như vậy có thể thoát được thân phận đôi chân dính bùn, và cũng có thể trở thành người thành phố.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đều có những dự tính của riêng mình. Không cần quan tâm mọi người nghĩ thế nào, Sở Y Nhất và gia đình họ Cố đều thống nhất ý kiến, chỉ muốn đóng cửa sóng những tháng ngày cho riêng mình.
Nhưng bọn họ không muốn, không có nghĩa là các thanh niên trí thức không muốn, thậm chí có người còn chỉ điểm muốn vào sống trong gia đình họ Cố và cả nhà của Sở Y Nhất. Sở Y Nhất vừa nghe Bí thư truyền lời, cô lập tức trả lời ba chữ, “Không đồng ý.”
Đùa cái kiểu gì vậy, bộ cô thiếu thốn phần lương thực của bọn họ lắm sao. Giống như Trần Chiêu Đệ, cũng coi như người trong nhà, nhưng Sở Y Nhất đã không muốn sống cùng với Trần Chiêu Đệ, huống hồ chi là một người xa lạ. Đến lúc đó lỡ như người đến muốn làm ông cố nội, vậy thì chẳng phải cô đang tự khiến bản thân mình gánh tội hay sao!
Người muốn sống trong gia đình họ Cố nhất chính là Triệu Lý Tưởng, sống chung với nhau ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, ít nhiều cũng có thể tiếp xúc được với người làm cán bộ kia. Tuy nhiên không ngờ rằng, gia đình họ Cố và cả nhà của Sở Y Nhất đều không muốn tiếp đón, nhóm người thanh niên trí thức chê trách bọn họ không biết nhận thức.
Cuối cùng, Triệu Lý Tưởng sống ở nhà Cẩu Đản, còn Lưu Thục Phân ở nhà góa phụ Mã, Sở Y Nhất vui mừng khôn xiết khi nghe được sự phân công này. Bí thư quả thật rất tuyệt vời, đương nhiên phân công như vậy cũng tốt, tránh được rất nhiều những phiền phức không đáng có.
Về phía Cố Hướng Đông, Tiểu Vương đã giúp anh nhận gói hàng mà Sở Y Nhất đã gửi cho anh. Vì cả hai đều đang bận một vụ án nên Tiểu Vương đã để gói hàng trong văn phòng. Khi Cố Hướng Đông phát hiện ra thì đã là ngày hôm sau, anh nóng lòng đi đến văn phòng và nhìn thấy một gói hàng lớn, anh dùng tay ước chừng, xem ra rất nặng, cũng không biết người vợ nhỏ của anh làm sao gửi đến được bưu điện nữa.
Hừm, xem ra phải đi hỏi các đồng nghiệp xung quanh, coi thử có ai có phiếu xe đạp hay không. Anh muốn mượn phiếu trước, đợi sau này khi có phiếu thì anh sẽ trả lại cho người ta, hoặc là dùng tiền mua. Anh muốn mua một chiếc xe đạp cho người vợ nhỏ của mình, như vậy nếu cô có muốn đi đâu thì cũng thuận tiện hơn nhiêu.
Khi mở gói hàng ra, anh thấy rất nhiều thứ, nào là quần áo, giày dép, dưa muối và một ít kẹo. Nói là kẹo chứ nó không giống với kẹo mà ngày thường anh hay ăn, trong đắng có ngọt, cảm giác ngon hơn rất nhiều so với những loại kẹo khác, anh không biết Sở Y Nhất đã lấy từ đâu ra nữa.
Cố Hướng Đông lục lọi khắp nơi, cuối cùng anh tìm được một bức thư để ở dưới đáy, ngay khi vừa định mở ra để xem người vợ nhỏ của mình đã viết những gì thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.