“Hướng Đông, chuyện đó… ồ, cậu đang làm gì thế, mở cửa hàng tạp hóa à.” Quách Hòa Bình tìm Cố Hướng Đông là có một chút chuyện muốn hỏi, vừa bước vào thì nhìn thấy dáng vẻ kia, anh cũng ngơ cả người. Lại là quần áo mới, giày dép mới, còn có những lọ thủy tinh to nhỏ khác nhau. Không biết bên trong lọ thủy tinh đó đựng cái gì, anh tò mò đưa tay ra cầm lấy một lọ.

“Anh đang làm gì vậy, động tay động chân gì đấy!” Cố Hướng Đông vỗ anh ta một cái, thu dọn những đống đồ đang ở trước mặt mình.

“Này, nhìn bộ dạng keo kiệt của cậu đi, tôi càng muốn xem.” Quách Hòa Bình và Cố Hướng Đông quen biết nhau từ trước, tuy không cùng trong một đội nhưng rất thường xuyên tiếp xúc nhau. Quách Hòa Bình ra quân và chuyển đến nơi này sớm hơn Cố Hướng Đông, cũng thật là trùng hợp khi hai người bọn họ lại được phân công đến cùng một nơi. Vậy nên lúc ở cùng với nhau, bọn họ thoải mái hơn nhiều so với các đồng nghiệp khác.

Cố Hướng Đông không thể quản lý được nhiều món đồ như vậy, anh bị Quách Hòa Bình giật lấy hai chiếc lọ. Sau khi dùng sức vặn mạnh, một tiếng “bóc” vang lên, mùi thơm của dưa muối được đựng trong lọ thủy tinh tỏa ra.

“Hướng Đông à, đây là tay nghề của em dâu đó sao. Được đấy, mùi này rất chính thống.” Mọi người ai cũng từng ăn dưa muối, ngoài vị mặn ra thì không có mùi vị nào khác, nhưng món dưa muối trên tay anh lại khác, chỉ cần ngửi mùi là cảm thấy ngon miệng.

“Mau đi đi, đi mau lên, đừng làm lỡ thời gian tôi đọc thư!” Cố Hướng Đông nóng lòng muốn đọc lá thư của vợ mình, lúc này lại bị Quách Hòa Bình làm phiền, anh hy vọng anh ta mau chóng rời khỏi văn phòng của mình.

“Vậy thì tôi không khách sáo đâu nhé!” Quách Hòa Bình vui vẻ cầm đồ của mình đi, dáng vẻ đó thật sự không có chút khách sáo nào cả.

Thật không dễ dàng mới có thể đuổi người ta ra ngoài, Cố Hướng Đông mở phong bì ra, nhìn thoáng qua dòng chữ trên đó, trong đó ghi tất cả những món đồ mà Sở Y Nhất đã gửi cho anh, ngoài ra không có chữ nào khác.

Cố Hướng Đông lật bức thư xem đi xem lại, cuối cùng thất vọng ngả người ra ghế, tưởng rằng cô vợ nhỏ của mình sẽ nói với mình điều gì đó, xem ra anh đã nghĩ quá nhiều.

Được thôi, nếu cô ấy không viết, vậy thì anh sẽ viết nhiều một chút. Sau đó Cố Hướng Đông dọn dẹp sạch sẽ bàn làm việc của mình, bắt đầu viết thư hồi âm cho vợ. Dù là việc lớn hay việc nhỏ, hôm nay ăn cái gì, khi nào thì đi ngủ, anh đều báo cáo hết. Anh viết lưu loát tận vài lát thư, sau đó bỏ vào trong bìa thư.

Khi Sở Y Nhất nhận lại gói hàng từ Cố Hướng Đông, cô thấy nó nhỏ hơn rất nhiều, mở ra thì thấy một bức thư và một vài cuốn sách. Sau khi lật ra vài trang, cô mới biết đây là sách chính thức mà bọn trẻ nhập học sẽ cần dùng tới. Cố Hướng Đông quả thật là một người rất tinh tế, mặc dù tự cô cũng có thể giải quyết được, nhưng có điều kiện được lo lót thế này, ai lại muốn nỗ lực phấn đấu nữa!

Sau đó, cô mở lá thư của Cố Hướng Đông ra, xem một hồi thì Sở Y Nhất mỉm cười. Lá thư này có khác gì với học sinh tiểu học viết không, y hệt như sổ thu chi vậy. Mỗi ngày anh đã làm gì, ăn cái gì, e là còn muốn ghi cả thời gian đi vệ sinh vào thư. Thật là ấu trĩ quá mà.

Sáng sớm, Sở Y Nhất thức dậy, cô đang rửa mặt và thu dọn đồ đạc trong sân, thình lình có một âm thanh phát ra, “Cô giáo Sở, nghe nói học sinh sắp qua đây để đi học rồi, chỗ cô chắc không có sách dạy học đâu nhỉ. Trước đây tôi có một người anh em, nhà của cậu ấy có một người chị cũng làm giáo viên, lát nữa tôi viết thư gửi qua đó, hỏi giúp cô nhé?”

Triệu Lý Tưởng đứng ở bên bức tường thấp, với khăn tắm trên cổ, nhìn về phía Sở Y Nhất nói chuyện. Anh ta không hề có cảm giác gì gọi là không phù hợp.

“Không cần.” Cố Hướng Đông không có ở nhà, xem ra phải nâng tường cao lên một chút, không thôi sẽ rất bất tiện.

“Ôi trời, cô Sở à, không cần khách sáo đâu. Chỉ là viết thư thôi mà, đến lúc đó tôi sẽ bảo cậu ta gửi đồ qua cho cô.” Sở Y Nhất trông rất xinh đẹp, càng nhìn càng thấy thoải mái, không hề có bộ dạng uốn éo kiểu cách, đây là một vẻ đẹp tự nhiên.

“Không cần phiền lòng cậu đâu, tôi thật sự không cần, chồng tôi đã chuẩn bị cho tôi rồi!” Vốn dĩ cô thật sự không muốn nói ra, nhưng cô không thích tên Triệu Lý Tưởng này lắm, cứ cảm thấy ánh mắt của anh ta dường như có tính toán gì đó. Mặc dù nói Hà Ngọc Lan ở bên này cùng với cô, nhưng đa phần khoảng thời gian buổi sáng chỉ có cô và Tiểu Bảo ở nhà, trong nhà không có đàn ông, cách hành xử của tên Triệu Lý Tưởng này thật sự không được phù hợp lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play