“Đứa trẻ nhà tôi cũng đã xin lỗi cô rồi, vốn dĩ tôi muốn giặt sạch quần áo cho cô, nhưng đành thôi, ai bảo tôi là người nhà quê. Tôi thật sự không biết giặt bộ quần áo của cô như thế nào mới gọi là sạch, lỡ đến lúc đó giặt hư đồ của cô thì không tốt. Bí thư, thế tôi dẫn con tôi về nhé, tôi không làm lỡ công việc bận rộn của mọi người.” Sở Y Nhất nhìn Bí thư nói một câu, thấy Bí thư gật đầu nên cô đã ôm Tiểu Bảo và nắm tay Tiểu Trụ bước ra khỏi đám đông.
“Mọi người chú ý một chút. Trước hết, xã Hòa Bình chúng tôi xin cảm ơn các thanh niên trí thức đã đến giúp đỡ chúng tôi, xã chúng tôi rất hoan nghênh mọi người. Việc đầu tiên chúng ta cần làm chính là phân công nhiệm vụ cho mọi người…” Lời nói của Bí thư truyền ra từ phía sau, nhưng Sở Y Nhất không quan tâm bọn họ làm gì.
Lần này có tổng cộng sáu thanh niên trí thức được cử đến đây. Thật ra thì Bí thư cũng biết, những thanh niên trí thức này nếu bàn về phương diện làm đồng làm ruộng, nói dễ nghe thì bọn họ không thành thạo cho lắm, nói khó nghe một chút thì dốt đặc cán mai. Vì thế Bí thư cũng không giao quá nhiều công việc đòi hỏi kỹ thuật cao cho bọn họ. Mà kể cả là như vậy, vẫn có người không hài lòng.
“Bí thư, không phải bên kia có một phòng dạy học sao, tôi không muốn làm đồng đâu, tôi muốn qua bên đó làm giáo viên, dạy bọn trẻ đọc sách.” Lưu Thục Phân chỉ vào địa điểm cách đó không xa, nơi Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông vừa mới dọn dẹp không lâu, trông cũng khá giống phòng dạy học.
“Chỗ đó hả, đã có một giáo viên bên đó rồi, không cần nhiều người như vậy đâu. Huống hồ chi hiện tại vẫn chưa có học sinh, kể cả cô có đi quá đó cũng không kiếm được công điểm đâu. Mà không kiếm được công điểm thì không có cơm ăn.” Bí thư liếc nhìn phòng dạy học đó, nghĩ tới việc hai vợ chồng Cố Hướng Đông đó giờ chưa từng mở miệng ra đòi một cắc với xã, bọn họ đều tự bỏ tiền túi và công sức của bản thân để biến phòng dạy học trở thành dáng vẻ như bây giờ, rộng rãi sáng sủa. Trong phòng dạy học còn treo rất nhiều những bức tranh của trẻ con, chưa kể trước đó đã thương lượng đâu ra đấy. Nghĩ tới sự hết lòng của hai vợ chồng Cố Hướng Đông, Bí thư không thể nào giao công việc này cho đám thanh niên trí thức vừa tới được.
“Giáo viên là ai? Chỗ mấy người cũng có người làm được giáo viên sao?” Lưu Thục Phân không kiềm chế được, lại nói ra một câu khiến người khác nghe không thấy vui, không thấy thoải mái.
“Xem cô Lưu nói kìa, ở xã chúng tôi mấy người biết chữ không phải là chuyện bình thường sao. Cô cũng đừng coi thường xã chúng tôi, chỗ chúng tôi người tài kiểu gì cũng có.” Giọng điệu của Bí thư không được tốt lắm, ông ấy là một người rất điềm tĩnh, nhưng liên tục bị Lưu Thục Phân hết lần này tới lần khác sử dụng giọng điệu gièm pha xã của mình. Thân là một Bí Thư, trong lòng ông ấy cũng có chút bực mình.
Lưu Thục Phân cũng nghe thấy được giọng điệu của Bí thư không được tốt, cô vén tóc lên, cũng không tiếp tục nói thêm điều gì nữa.
“Bí thư, ông đừng tức giận, người đó là ai trong xã của chúng ta thế? Không ngờ bản lĩnh như vậy, có thể làm được giáo viên! Theo như tôi hiểu, trong xã không có mấy nhà được đi học, nhận thức của Bí thư thật là tài, chú trọng bồi dưỡng cho thế hệ sau, tư tưởng này rất là tiên tiến.” Một mặt giải vây giúp Lưu Thục Phân, mặt khác thì lại nịnh nọt Bí thư một cách có ý nhưng vô tình. Những lời này nghe thấy thoải mái hơn nhiều.
Bí thư liếc nhìn một cái, “Mọi người cũng đã gặp qua người đó rồi, không phải lúc nãy còn cãi lộn với người ta đó sao.”
“Là người phụ nữ đanh đá vừa nãy sao?” Lưu Thục Phân hơi kích động, ở đâu ra sao lại có người phụ nữ như vậy.
Bí thư liếc nhìn dáng vẻ của Lưu Thục Phân, trong lòng ông ấy nghĩ, giờ đây cũng không biết ai mới giống người phụ nữ đanh đá hơn.
Khi nghe thấy như vậy, Lưu Thục Phân cũng có chút kinh ngạc. Mặc dù người phụ nữ đó trông đẹp hơn so với hầu hết các cô gái khác ở nơi này, nhưng cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi, chắc chắn không có gì đặc biệt, không ngờ rằng lại còn là một người phụ nữ có kiến thức, “Được rồi, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Bí thư à, vậy chúng tôi phải ở đâu đây?” Trước tiên khoan hãy nghĩ nhiều như vậy, nên giải quyết vấn đề chủ yếu thì hơn.
“Chuyện này trong xã đã nghiên cứu rồi, mọi người tạm thời ở bên đó đi.” Bí thư giơ ngón tay chỉ vào vài căn nhà đổ nát cách đó không xa, nhưng ông ấy đã kêu người sửa lại rồi, vẫn có thể ở được trong đó.
“Hả, chúng tôi phải ở bên đó sao? Căn nhà đổ nát đó cũng có thể ở được sao?” Lưu Thục Phân là người đầu tiên phát biểu ý kiến. Thực tế những căn nhà đó trông quả thật rất đổ nát, chỉ nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy những vết nứt trên tường. Vào trời đông gió thổi mưa rơi thế này, chẳng phải sẽ bị chết cóng à.