Sở Y Nhất ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái mặc chiếc áo măng tô màu nhạt, thắt bím hai bên, nhìn cô và Tiểu Bảo với vẻ kinh tởm. Sau đó, cô lại nhìn vào chỗ quần áo mà cô gái đó đang chỉ vào, quả thật là có một vết đen, rồi lại nhìn tay của Tiểu Bảo, đúng là đang bị dơ.

“Tiểu Bảo, có chuyện gì vậy, tại sao con lại làm bẩn áo quần của người khác?”

“Con không có cố ý đâu ạ. Chỉ là con cảm thấy chị gái này thật là xinh đẹp, con muốn đưa kẹo cho chị ấy ăn, nên đã kéo áo của chị ấy. Nhưng con không ngờ tay con lại quá dơ, nên đã làm bẩn quần áo của chị ấy.” Tiểu Bảo cúi đầu, kể lại mọi chuyện cho Sở Y Nhất nghe.

“Vậy con đã xin lỗi chưa?”

“Mẹ, con xin lỗi rồi ạ.”

“Được rồi, mẹ biết rồi, không sao đâu, con đừng sợ.”

“Cô gái à, thằng bé nhà tôi không có cố ý làm dơ quần áo của cô đâu. Thằng bé cũng đã xin lỗi với cô rồi, tôi mong cô nói chuyện cũng đừng hà khắc như thế.”

Lưu Thục Phân chán nản chết đi được. Vốn dĩ cô không muốn về quê lắm, nhìn cảnh vật xung quanh dọc đường thôi cũng đủ chán nản rồi, khác xa với những gì cô nghĩ, nghèo nàn lạc hậu, hoàn toàn tệ hơn rất nhiều so với nơi cô đang sống. Tâm trạng đang không tốt thế này, lại bị một đứa trẻ dùng đôi tay bẩn thỉu kéo lấy mình, bộ đồ mà cô thích nhất cũng là bộ đồ tốt nhất đã bị làm bẩn chỉ trong tức khắc, làm sao cô có thể nén nổi cơn giận này.

“Xin lỗi là được à, vậy thì quần áo của tôi phải làm sao đây? Còn nhỏ tuổi thế này, chẳng biết là học ai, mới thấy là khen con gái xinh đẹp, nhìn cũng biết rõ nề nếp chẳng ra làm sao!”

“Cô gái à, nề nếp của nhà cô cũng chẳng ra làm sao, ỷ có lý lẽ nên không tha cho người khác sao, chua ngoa cay nghiệt, không chịu bỏ qua cho con nít. Quần áo của cô, cô cởi ra đi, tôi giặt sạch cho cô nhé?”

“Cô? Cô đã từng nhìn thấy bộ quần áo đẹp thế này bao giờ chưa? Có biết giặt như thế nào không đấy? Đồ nhà quê.” Lưu Thục Phân nhìn dáng vẻ trắng trẻo của Sở Y Nhất, cô cảm thấy hơi bất ngờ. Cô không ngờ rằng trong cái làng quê hoang vu nghèo ngàn này, lại có một cô gái có nước da đẹp như thế, hơn nữa trông cũng rất xinh xắn.

“Thế tại sao cô lại từ thành phố đến chỗ của chúng tôi, không phải đến để ủng hộ xây dựng nông thôn, mà là đến chỗ chúng tôi để phô trương sức mạnh của mình à! Nói chúng tôi là đồ nhà quê, vậy là cô đang xem thường chúng tôi chứ gì. Nếu đã như vậy, còn đến chỗ chúng tôi làm gì?” Sở Y Nhất không thể chịu được thái độ hùng hổ hăm dọa của cô gái này. Khi nói chuyện, Sở Y Nhất cố ý lái sai nghĩa của cô gái này.

Quả nhiên, sau khi cô nói xong, người dân đang xem náo nhiệt cũng thấy không vui vẻ nữa.

“Đúng đó, coi thường chúng tôi vậy thì đừng có đến đây, coi cái điệu bộ khinh thường của cô ta kìa.”

“Ừ đấy, nhìn cái dáng vẻ vai không thể gánh, tay không thế xách, chân cẳng thì khẳng khiu. Đừng tới lúc đó lại gây thêm phiền phức cho chúng tôi.”

“Con nhà người ta thích cô nên nó mới chia sẻ cho cô cục kẹo mà nó thích ăn, cô không nhận thì thôi, còn công kích một đứa trẻ chỉ mới ba, bốn tuổi.”

“Bí thư à, bảo bọn họ từ đầu đến thì về lại chỗ đó đi. Chúng tôi và xã Hòa Bình không chứa chấp nổi vị thánh như thế này.”

...

Từ khi nào mà cô lại nói xem thường bọn họ chứ. Mặc dù trong lòng quả thật có nghĩa như vậy, nhưng cô cũng đâu có nói ra đâu. Bây giờ cô cũng không thể quay về, nếu không sẽ chẳng được gì cả.

Lưu Thục Phân trừng mắt nhìn Sở Y Nhất vài cái, đều là do con nhỏ này đang xúi giục kích động mọi người, hừ!

“Tiểu Bảo, sau này nhìn người cũng phải nhìn mặt một chút, có vài người cá vàng bụng bọ, ngoài mặt trông không khác thì chó đội lốt người, thực ra bên trong thì rất xấu xí. Con có biết chưa?”

“Mẹ ơi, con hiểu rồi.” Cũng không biết có thật sự hiểu hay không, nhưng Tiểu Bảo rất phối hợp với Sở Y Nhất.

Lưu Thục Phân nuốt cục tức vào người, cô không muốn cãi nhau với Sở Y Nhất nữa, cô thật sự sợ xã Hòa Bình không chấp nhận cô. Nếu như để cô quay về, vậy thì mất mặt lắm.

“Cô đừng có gây chuyện với người phụ nữ đó, chồng cô ta hình như là một nhân vật rất quyền lực. Nghe nói gần đây vừa vào làm trong Cục Công an, còn là lãnh đạo nữa. Cô nói xem, cô đắc tội với cô ta làm gì.” Một người đeo kính lén lén ghé sát vào tai Lưu Thục Phân, nhắc nhở.

Ai mà biết được ở cái nơi phế nát này, lại có người đang làm quan, chuyện này cũng thật quá kỳ lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play