“Đồ ranh con, làm cái gì thế hả?” Cố Kiến Quốc nhìn thấy mẹ của mình, cảm giác chắc chắn là do đứa con trai thối của mình đã làm chuyện gì đó rồi, bằng không mẹ anh cũng sẽ không tức giận đến như vậy.
“Cố Kiến Quốc, ý anh là sao đây. Tiểu Xuyên rời khỏi nhà bao nhiêu ngày rồi, anh không đi qua thăm nó, giờ hai mẹ con tôi về, một câu quan tâm cũng không có. Vừa tới thì chỉ trích mắng chửi, anh có ý gì đây?” Trần Chiêu Đệ nhìn thấy điệu bộ này, trong lòng cô đột ngột lại cảm thấy vô cùng bất công. Chẳng phải chỉ ăn có vài miếng điểm tâm thôi sao, cần tới mức phải thế này không?
Sở Y Nhất nhìn thấy Trần Chiêu Đệ đánh đòn phủ đầu, vừa nói vừa đẩy Cố Kiến Quốc, ngọn lửa trong lòng cô cũng đã dâng lên tới não.
“Anh cả, Tiểu Xuyên bước vào không nói không rằng, bốc đồ ăn lên ăn, một tiếng chào bà nội cũng không nói. Mẹ định cất lại một ít để cho người khác ăn, Tiểu Xuyên đã trực tiếp giật lấy chìa khóa từ trong tay mẹ, khiến mẹ đụng vào tủ, súy nữa là té ngã.”
“Sở Y Nhất, liên quan gì đến cô, tôi cần cô đứng ở đây châm dầu vào lửa hay sao!” Trần Chiêu Đệ chỉ mặt Sở Y Nhất, chỉ hận không thể xông lên đánh Sở Y Nhất một trận.
“Những gì em nói là thật, chị không thấy sắc mặt của mẹ đã thay đổi rồi sao!”
“Nhanh chóng đưa hai người đi cho mẹ!” Mẹ cả Tôn nhìn dáng vẻ của con trai mình, bà cảm thấy thật sự rất tức ngực. Mắt không thấy thì tim không phiền, mau chóng cút hết cho bà!
“Mẹ, mẹ thấy thế nào, có chỗ nào thấy không thoải mái không?” Sở Y Nhất nhìn mẹ cả Tôn nhíu mày, cô có chút lo lắng.
“Không có gì đâu, chỉ là đang tức giận thôi. Thằng ranh con đó, không biết lớn nhỏ, không biết nặng nhẹ, càng ngày càng không biết chừng mực. Hầy, mẹ chiều con hư đây mà…” Dáng vẻ của mẹ cả Tôn đau lòng khôn nguôi, nếu như Cố Tiểu Xuyên không được giáo dục tử tế, sau này nó chắc chắn sẽ đi vào con đường lệch lạc.
“Để anh cả giáo dục lại, mẹ cũng đừng quá phiền lòng về chuyện này.” Sở Y Nhất không biết nên nói gì, con trai không dạy được lỗi của bố. Cố Tiểu Xuyên trở thành như ngày hôm nay, Cố Kiến Quốc và Trần Chiêu Đệ cũng không thể thoát khỏi liên quan.
“Hầy, có phải con không biết tính cách của anh cả con đâu, chị cả con lại là cái kiểu…” Mẹ cả Tôn thở dài, cũng không muốn nói xấu Trần Chiêu Đệ trước mặt Sở Y Nhất, “Cũng không còn sớm nữa, con về nhà đi. Có phải Tiểu Bảo đang ở nhà không?”
“Tiểu Bảo và Tiểu Trụ đang ở nhà. Mẹ, vậy con về trước nhé.” Sở Y Nhất thật sự không yên tâm, cô nói với mẹ cả Tôn một tiếng rồi đi về. Khi vừa sắp ra khỏi sân nhà, cô vẫn còn nghe thấy tiếng cãi nhau của Cố Kiến Quốc và Trần Chiêu Đệ, chủ yếu là Trần Chiêu Đệ đang càm ràm, Sở Y Nhất lắc đầu bỏ đi.
Sở Y Nhất vừa về đến nhà, không thấy bóng dáng của Sở Tiểu Bảo và Cố Tiểu Trụ, trong lòng đột ngột thấy sốt ruột. Hai cái đứa này, không biết lại chạy đi đâu chơi rồi.
Vừa bước ra khỏi nhà thì thấy mọi người đang tụm năm tụm ba đi đến văn phòng xã. Thật ra ở đó cũng chỉ là một ngôi nhà có hai gian, thông thường có việc gì cần mở họp để quyết định hoặc là muốn gửi đồ gì đó thì mới bảo mọi người tụ tập tại đó.
“Có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại tới đó?” Sở Y Nhất hỏi một cô gái mà cô đã từng nói chuyện vài lần.
“Chị dâu, là nhóm người có học thức do xã phân tới đã đến đây rồi. Nghe nói trông cũng đẹp trai lắm, bọn em đúng lúc đang muốn qua đó xem náo nhiệt.”
Trong lòng Sở Y Nhất thầm nghĩ, nơi nào có náo nhiệt thì nơi đó chắc chắn sẽ có Sở Tiểu Bảo. Vì thế cô khóa cửa nhà lại, và cũng đi qua đó xem.
Xem náo nhiệt có vẻ là một truyền thống từ thời xa xưa, chỉ một lát sau đã có rất nhiều người vây kín văn phòng xã. Sở Y Nhất lướt nhìn một vòng và nhìn thấy Sở Tiểu Bảo và Cố Tiểu Xuyên đang ngồi xổm ở phía trước, điệu bộ của hai đứa trông rất hóng chuyện, Sở Y Nhất nhìn mà dở khóc dở cười.
“Đứa nhỏ này là con nhà ai thế? Bẩn thỉu thế này, sao lại không có lễ phép gì cả!”
Sở Y Nhất đang dùng sức để chen lên phía trước, đột nhiên nghe thấy giọng nói tức giận của một cô gái, trong lòng có chút lo lắng, sợ Tiểu Bảo lại làm chuyện gì xấu, cô nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, tiến về phía trước.
“Ai bảo con chạy ra ngoài thế, còn không nói với mẹ một tiếng.” Sở Y Nhất chạy đến bên cạnh Tiểu Bảo, sau đó cô phát hiện ra thằng bé đang tủi thân.
“Có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Cô đã sống chung với Tiểu Bảo rất lâu, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy biểu cảm như thế này của thằng bé, trong lòng đột ngột cảm thấy đau lòng.
“Cô là mẹ của đứa trẻ này sao, tại sao lại không có giáo dục thế này, không quen biết mà lại dùng đôi tay bẩn thỉu đó nắm vào áo người ta. Xem đi, quần áo của tôi dơ cả rồi.”