Bất lực và miễn cưỡng, cô thu dọn đồ đạc với tâm trạng không tình nguyện lắm, sau đó nắm tay Tiểu Xuyên rời đi. Lúc rời đi, cô quay đầu lại nhìn, kết quả chẳng nhìn thấy gì, mọi người đã đi vào nhà từ lâu, e là cũng muốn nhanh chóng đuổi cô đi.
Trên đường trở về, Cố Tiểu Xuyên nhảy nhót rất vui mừng, cậu bé đã mong được trở về từ lâu rồi. Những ngày qua ở nhà bà ngoại toàn ăn những thứ gì đâu, trong nồi không có lấy nổi một miếng bột mì. Kể cả là các loại lương thực phụ, đều cứng giống như đá, ăn cũng phí sức mà đi đại tiện càng tốn phí hơn. Bây giờ cậu bé thật sự hối hận vì đã dọn ra ngoài cùng với mẹ của mình. Ở trong gia đình họ Cố, ít ra còn có thể ăn được một chút thịt, cá hay là bánh gì đó. Còn ở chỗ bà ngoại, cái gì cũng không có, bác lớn thì cứ hễ động một tí là phát cáu, về lại nhà bà nội vẫn tốt hơn.
“Sở Y Nhất, đây toàn là những đồ ăn dành cho con nít ăn, con đem qua bên mẹ làm gì, mau cầm về đi. Con cứ giữ lại mà ăn.” Mẹ cả Tôn nhìn đồ ăn vặt mà Sở Y Nhất mang đến, trong lòng rất vui vẻ. Bà càng ngày càng cảm thấy thuận mắt với đứa con dâu này, tự khen mắt nhìn người của mình không tồi.
Cũng không phải là đang nói đến chuyện Sở Y Nhất mang đồ ăn đến cho bà, mà là chính bà đang khen Sở Y Nhất. Đứa trẻ này trong lòng luôn nghĩ đến mọi người, không tư lợi, đây mới chính là điều mà bà xem trọng.
“Mẹ à, ai nói mấy đồ này chỉ có thể cho con nít ăn chút, người lớn cũng có thể ăn mà. Anh Hướng Đông gửi cho con rất nhiều, còn đặc biệt bảo con gửi cho mẹ và mọi người, mẹ đừng từ chối.”
“Mẹ vẫn luôn thích nghe con gọi mẹ như thế này đấy.” Mẹ cả Tôn cười nói, nắm tay Sở Y Nhất.
Mặc dù Sở Y Nhất đã chấp nhận Cố Hướng Đông, nhưng khi nghe mẹ anh nói ra lời này, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
“Mẹ.”
“Ôi, con gái ngoan. Con đấy, đừng có cứ nói thay cho thằng út nữa, nếu nó mà có thể nói ra những lời như thế này thì mới lạ đó, mẹ còn không hiểu nó nữa sao.”
Quả nhiên không ai hiểu con bằng mẹ của mình. Lời mà mẹ cả Tôn nói không sai, Cố Hướng Đông không hề nhờ cô gửi đồ gì cho gia đình họ Cố cả, nhưng trước đó mẹ cả Tôn đã luôn bảo vệ cho cô, nên cô cũng thật lòng thật dạ muốn đối xử với gia đình họ Cố tốt một chút.
“Mẹ, là thật đó, mẹ đừng có tiếc mà không ăn, nhà chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.”
“Ồ, rồi, mẹ biết rồi.” Cả đời này bà chưa từng có con gái, cũng ở tuổi gần đất xa trời, thế mà vẫn còn được trải nghiệm cảm giác có con gái, mẹ cả Tôn thấy nhẹ nhõm vô cùng.
“Bà nội, bà nội. Cháu đói chết mất, mau lấy gì cho cháu ăn đi.” Cố Tiểu Xuyên chưa vào cửa, nhưng giọng nói đã vang lên. Khi hai mẹ con bọn họ đến nhà họ Cố, Cố Tiểu Xuyên phóng thẳng vào trong phòng của mẹ cả Tôn.
Khi nhìn thấy món điểm tâm ở trên bàn nhỏ, thằng bé lao tới, cầm lên và nhét ngay vào miệng, cũng không thèm nhìn bà nội và thím nhỏ của mình đang đứng ở xung quanh.
Sở Y Nhất cau mày, Cố Tiểu Xuyên càng ngày càng không biết phép tắc, không có giáo dục gì cả. Mẹ cả Tôn còn thẳng thừng hơn, bà bước tới cầm lấy phần điểm tâm còn lại, nhanh chóng cất vào trong tủ và khóa lại.
“Bà nội, bà nội. Sao bà lại cất đi vậy, cháu còn chưa no mà.” Cố Tiểu Xuyên nói xong, vội vàng chạy tới giật lấy chìa khóa trong tay mẹ cả Tôn. Mẹ cả Tôn bị va chạm mạnh nên phần lưng đã đập vào tủ, đau đến mức tim bà cũng nhói cả lên.
Đứa trẻ lớn ngang nửa người mình, sức lực của nó rất mạnh.
“Bốp” một tiếng, mẹ cả Tôn đánh mạnh vào bàn tay giật lấy chìa khóa của Cố Tiểu Xuyên.
Cố Tiểu Xuyên nhìn thấy bà nội không cho mình ăn, lại còn đánh mình một cái, ngay tức khắc khóc rống lên.
“Mẹ, mẹ làm gì đánh Tiểu Xuyên đến mức khóc luôn vậy? Mẹ không cho nó ăn thì thôi, cũng không thể đánh trẻ con như thế được?” Trần Chiêu Đệ bước tới, chỉ trích mẹ cả Tôn một trận.
Ồ, xem ra cô ta vẫn luôn đứng ở bên ngoài, nếu không sao có thể lập tức đi tới nói mẹ cả Tôn đánh con của mình? Nói không chừng chuyện Cố Tiểu Xuyên chạy vào trong cũng là do nghe lời mẹ của mình.
“Cố Kiến Quốc, mau ra đây nhận đứa con không có giáo dục của con về đi, đừng có ở trước mặt mẹ khiến mẹ chướng mắt.” Mẹ cả Tôn không muốn phân bua với Trần Chiêu Đệ, trực tiếp la to lên, gọi Cố Kiến Quốc ra ngoài.
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Kiến Quốc nghe thấy mẹ mình hét gọi tên mình, vội vã chạy đến. Còn chưa kịp vào trong nhà, đã nghe thấy tiếng khóc rống của con trai mình.
“Anh hỏi con trai tốt của anh, nó đã làm cái gì?” Sở Y Nhất đứng bên cạnh, ủng hộ mẹ cả Tôn.