Cái gì mà liêm sỉ, cái gì mà tôn trọng thể diện, cô không cần nữa. Chỉ cần có thể khiến bản thân cảm thấy thoải mái, cô có thể trả bất cứ giá nào. Huống hồ chi, tên Lục Ái Quốc này ngoài việc không có tiền ra, mặt thì giống chó, trông hắn có vẻ sẽ khiến cô thoải mái hơn Lý Đại Ngưu nhiều.
Nhìn thấy bộ dạng của Mã Nhị Nha, Lục Ái Quốc nhấc chân đá cô ra, “Mã Nhị Nha, cái loại giày rách như cô, dựa vào cái gì mà muốn tôi cần cô? Tôi vẫn chưa đi tới mức đói lòng sung chát cũng ăn!”
Tuy rằng Lục Ái Quốc không phải người tốt, nhưng lúc này anh cũng không thèm nhìn đến Mã Nhị Nha. Nếu như là trước kia, anh vẫn có chút hứng thú, muốn chinh phục cô, thì bây giờ anh không hề có chút hứng thú gì với Mã Nhị Nha, những gì còn sót lại trong anh chỉ là sự căm hận.
Mối hận này không chỉ đến từ sự khinh thường của Mã Nhị Nha dành cho Lục Ái Quốc, mà còn là từ góa phụ Mã. Khi bố của Lục Ái Quốc còn trẻ, ông ấy cũng không thoát được sự cám dỗ của góa phụ Mã, ông ấy còn bị mẹ của Lục Ái Quốc đánh cho mấy trận. Khóc thì cũng khóc rồi, cãi nhau thì cũng cãi nhau rồi, bố anh với góa phụ Mã vẫn chuyện ta ta làm. Cuối cùng, mẹ anh cũng không cưỡng cầu, bà chỉ muốn nuôi dưỡng Lục Ái Quốc nên người.
Nhưng nhìn người đàn ông trước mắt mình thường xuyên qua lại với người phụ nữ khác, mấu chốt là người phụ nữ đó còn là một người phóng túng dâm loạn, ai cũng có thể làm chồng. Mẹ của Lục Ái Quốc cảm thấy suy sụp, mấy năm sau thì mất, để lại một mình Lục Ái Quốc.
Trong những năm tháng khó khăn nhất, phần lớn lương thực mà bố của Lục Ái Quốc kiếm được đều đổ vào trong bụng bà góa phụ Mã và hai cô con gái, ngược lại Lục Ái Quốc, con trai ruột của ông, lại suýt chết vì đói. Sau này bố anh cũng chết, nỗi căm hận của anh dành cho gia đình góa phụ Mã chưa bao giờ nguôi. Bọn họ cứ tưởng anh còn nhỏ, cái gì cũng không biết, thật ra thì cái gì anh cũng biết cả.
Bây giờ Mã Nhị Nha đã sa sút đến mức như ngày hôm nay, phần lớn là cô ta tự làm tự chịu, nhưng Lục Ái Quốc cũng đang góp phần thổi bùng ngọn lửa. Trong lòng anh cảm thấy vô cùng vui sướng, nhiêu đây vẫn chưa đủ, anh muốn góa phụ Mã và những cô con gái của bà ta phải sống không bằng chết. Mã Đại Nha cũng chẳng phải là một người con gái đàng hoàng, bản thân anh cũng đã nhìn thấy vài lần rồi, đưa đưa đẩy đẩy, hành động thân mật với người đàn ông khác, cả gia đình bọn họ đều đi vào con đường bán sắc. Bọn họ không phải rất thích dụ dỗ đàn ông hay sao, anh sẽ cho bọn họ cơ hội, để bọn họ phát huy thật tốt.
Tin tức về việc Cố Hướng Đông trở thành Cục trưởng Cục Công an sau khi xuất ngũ đã nhanh chóng lan truyền khắp xã Hòa Bình, gia đình họ Cố một lần nữa trở thành niềm ghen tị của mọi người trong xã.
Kể từ khi Trần Chiêu Đệ rời khỏi gia đình họ Cố, cô đã luôn sống ở nhà của bố mẹ đẻ cô. Cô nghĩ rằng vài ngày sau, Cố Kiến Quốc sẽ đến đón cô và Tiểu Xuyên, nhưng ngày tháng trôi qua, đừng nói là Cố Kiến Quốc, ngay cả bóng của một người trong gia đình họ Cố cũng không thấy. Hơn nữa mấy ngày nay ở nhà bố mẹ đẻ, cô càng cảm thấy không thoải mái. Người chị dâu trong nhà cứ động một chút là phải nhìn sắc mặt, làm việc cứ tạo ra âm thanh lớn tiếng, Trần Chiêu Đệ đâu có ngốc, sao cô lại không biết đây chính là đang có ý kiến với cô.
Cũng đúng, dẫn theo con trai về nhà ăn uống thỏa thích, nếu không phải lần trước do cô có mang miếng thịt đó về nhà, e rằng bà chị dâu này đã đuổi cô và Tiểu Xuyên ra khỏi nhà từ lâu.
“Mẹ nghĩ hôm nay con nên đưa Tiểu Xuyên về đi. Con đừng có giận lẫy nữa, sau này về thì biết ý một chút. Mẹ chồng con thiên vị cho thằng út, hiển nhiên cũng sẽ thích vợ của nó, con đừng cứ tự tạo phiền phức cho mình nữa. Mẹ và bố con nuôi cả nhà cũng không dễ dàng đi, miễn cưỡng lắm mới có thể ăn no, thật sự thì bố mẹ không thể nuôi thêm con với con của con, cho nên con dắt thằng bé về lại nhà mẹ chồng đi.”
Mẹ của Trần Chiêu Đệ, sau khi ăn xong bữa sáng, cuối cùng cũng đã mở miệng nói với cô. Vào thời này, mỗi gia đình đều có những cuộc sống riêng, nếu cứ cãi qua cãi lại thì ai cũng sẽ không chịu nổi. Vốn dĩ còn tưởng đợi người nhà họ Cố đến, giả vờ giận hờn vài câu, sau đó tận dụng lợi thế để quay về. Giờ đây xem ra, người nhà họ Cố cũng sẽ không đến nữa, bà chỉ đành bảo con mình quay về nhà mẹ chồng.
Trần Chiêu Đệ không còn cách nào khác, con gái gả đi lấy chồng cũng giống như bát nước bị hất đi. Trong nhà làm gì còn có chỗ để cô dung thân, cộng thêm việc mẹ ruột đã mở miệng bảo cô nên quay về lại nhà mẹ chồng, cô cũng không có mặt mũi tiếp tục sống ở trong nhà mẹ đẻ nữa.