“Không, không, anh Hướng Đông đừng bắt em quay lại đó, em sẽ bị cháy chết mất, đừng…”

“Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Lục Ái Quốc vội vã chạy tới, “Anh ba, chuyện gì thế này?”

Cố Hướng Đông thậm chí còn không nhìn Lục Ái Quốc.

“Chị ba, chuyện gì đây, sao chị lại tức giận thế này.” Nhìn thấy Sở Y Nhất đang lạnh lùng đứng trước cổng nhà, Lục Ái Quốc quyết định hỏi bắt chuyện với cô.

“Lục Ái Quốc, cậu xem người ta thế nào kìa. Chúng tôi có lòng tốt cứu người ta, thế mà lại bị người ta đổ tội? Nếu đã như vậy, chúng tôi muốn đưa người ta quay về chỗ cũ. Ai thích cứu thì cứu, không cứu thì thôi, chẳng liên quan gì đến chúng tôi!“

Lục Ái Quốc có thể nhìn ra manh mối, “Chị ba, chị đừng tức giận, em sẽ đưa người quay về.”

Lục Ái Quốc nói xong, không đợi Sở Y Nhất phản ứng, anh kéo Mã Nhị Nha đi. Trong bóng đêm mờ mịt, chỉ còn lại tiếng khóc rống của Nhị Nha.

Mã Nhị Nha nửa đêm chạy đến chỗ của Sở Y Nhất làm ầm ĩ, khiến Sở Y Nhất tức giận, tuy rằng chuyện này không liên quan gì đến Lục Ái Quốc, nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên bày tỏ điều gì đó.

Tuy nhiên, Cố Hướng Đông luôn luôn ở nhà, chuyện mà anh muốn nói với Sở Y Nhất vẫn không nên để cho Cố Hướng Đông biết được. Bẵng một hồi cũng không tìm được cơ hội thích hợp.

Ngày hôm nay, Tiểu Vương lại đến, tự ý đến gia đình họ Cố. Sau đó anh mới biết được hóa ra đội trưởng của mình đã dọn ra ngoài sống riêng. Anh lại lái xe đến ngôi nhà mới của đội trưởng.

“Đội trưởng.” Tiểu Vương nhìn thấy Cố Hướng Đông, anh vẫn đứng nghiêm nghị và chào hỏi theo thói quen.

“Sao cậu lại đến đây? Có chuyện gì sao?”

“Đội trưởng, chính ủy bảo em đến đón anh, nói công tác cho vị trí xuất ngũ gần như đã sắp xếp xong, kêu anh qua đó xem sao. Còn nữa, đội trưởng, em cũng sẽ đi theo anh đến đó. Chính ủy nói, bất kể anh đi đâu, em phải đi theo đó.” Tiểu Vương gãi đầu, không dám nhìn Cố Hướng Đông. Không biết đội trưởng nghĩ gì về chuyện này, anh cảm thấy thấp thỏm. Dù gì đội trưởng cũng hy vọng anh vẫn có thể tiếp tục ở trong quân đội.

“Nếu đã nghĩ kỹ rồi, vậy thì tôi tôn trọng quyết định của cậu.” Lần trước, chính ủy cũng đã nhắc rồi. Tiểu Vương là con một trong gia đình, bố mẹ tuổi tác càng lớn, cũng cần người chăm sóc. Cố Hướng Đông có thể hiểu được quyết định của Tiểu Vương.

“Cảm ơn đội trưởng.” Một nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt Tiểu Vương.

“Anh Tiểu Vương, anh đến rồi.” Tiểu Bảo nhìn thấy Tiểu Vương liền chạy tới, Tiểu Vương vươn tay ôm lấy cậu bé.

“Chào chị dâu.”

“Xin chào, lại phải đi ra ngoài hả?” Sở Y Nhất gật đầu với Tiểu Vương, rồi lại nhìn Cố Hướng Đông.

“Ừ, chuyện vị trí xuất ngũ, anh cần phải đi một chuyến.” Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất nói. Trước đây khi ở nhà, anh cũng hay ra ngoài làm nhiệm vụ. Lúc đó đi thì cứ đi thôi, nhưng lần này bản thân anh lại không muốn rời đi.

“Vậy thì đi đi, mất bao lâu, em thu xếp quần áo cho anh.”

“Tạm thời không biết, mang một ít theo trước. Nếu như có cần thêm thì anh quay về lấy là được. Đi thôi, anh và em cùng nhau thu dọn.”

“Được.”

Nhìn đội trưởng và chị dâu của mình, Tiểu Vương cứ cảm thấy giữa hai người bọn họ hình như có một vài sự thay đổi. Nhưng anh cũng không thể nói rõ được là khác biệt ở chỗ nào, tóm lại thì hoàn toàn không giống với lần đầu tiên gặp mặt.

Về đến nhà, Sở Y Nhất cầm túi quân dụng thường ngày của Cố Hướng Đông, cô bắt đầu thu dọn quần áo giúp anh. Thật ra anh cũng không có nhiều quần áo, sau này có cơ hội sẽ mua thêm cho anh. Đàn ông mà, ra ngoài sao lại có thể không có quần áo mặc chứ, Sở Y Nhất vừa nghĩ vừa gấp quần áo.

“Y Nhất, anh đi rồi, em có muốn dọn về lại nhà mẹ ở không. Bên này chỉ có em và Tiểu Bảo, anh không yên tâm lắm!”

“Nhưng mà hai ngày nữa đám thanh niên tri thức kia sẽ đến, lúc này mà dọn về có phải không hay lắm?”

“So với chuyện đó, anh quan tâm đến sự an toàn của hai mẹ con em hơn.”

“Hay là vậy đi, em sẽ bảo chị hai dẫn theo Tiểu Trụ qua đây ở với mẹ con em vài ngày, anh thấy được không?”

“Ừ, cũng được. Vậy lát nữa anh sẽ đi nói với mẹ một tiếng.” Cố Hướng Đông suy nghĩ một hồi, cảm thấy như vậy được ổn.

“Không cần đâu, em tự đi nói là được, cần gì phải phiền anh đi nói chứ.” Sở Y Nhất không quan tâm.

“Sở Y Nhất...”

“Ừ.”

Đợi một hồi không nghe thấy động tĩnh gì, Sở Y Nhất nghi ngờ ngước đầu lên, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng có chút ngấn nước của Cố Hướng Đông.

“Sao anh lại nhìn em như vậy?”

Cố Hướng Đông thở dài và ôm cô vào lòng, cô gái này không hề cảm thấy lưu luyến mình sao.

“Anh rất muốn bỏ em vào trong túi.” Cố Hướng Đông nói với giọng bất lực.

Ồ, hóa ra là anh đang lưu luyến cô. Đội trưởng Cố thật là ủy mị, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi, Sở Y Nhất mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play