Hương thơm ngào ngạt ấm áp trong lòng khiến Cố Hướng Đông có chút không ổn định, đôi tay đang ôm lấy Sở Y Nhất bất giác càng siết chặt hơn. Sở Y Nhất cảm thấy cơ thể của Cố Hướng Đông cũng càng ngày càng siết lấy mình, càng ngày càng nóng, bản thân cô cũng có chút không tự chủ.
“Anh Hướng Đông, anh Hướng Đông, anh ra đây mau!” Tiếng hét đột ngột hoàn toàn xua tan đi sự quấn quýt của hai người bọn họ.
Cố Hướng Đông cau mày, chỉ cần nghe giọng, anh cũng biết đó là của Mã Nhị Nha. Không biết lúc này ngồi khóc lóc ỉ ôi trước cửa nhà mình là muốn làm cái gì nữa đây.
Mã Nhị Nha khóc như vậy đã làm náo loạn nhiều người gần đó, cộng thêm đám người vừa nãy đi dập lửa bên phía chuồng bò vẫn chưa buồn ngủ, nên cũng cấp tốc tới bên này để xem trò vui.
Sở Y Nhất liếc mắt nhìn Cố Hướng Đông, “Chuyện gì thế này? Tại sao cô ta lại chạy tới nhà của chúng ta? Vừa nãy anh đã làm cái gì?”
“Anh không làm gì hết. Vừa nãy khi đang dập lửa, không có ai dám vào nên anh đã vào trong để lôi cô ta với Lý Đại Ngưu ra ngoài. Sau đó thì vứt bọn họ qua một bên, anh cũng đâu có làm cái gì nữa đâu?” Cố Hướng Đông cảm thấy bản thân hơi oan ức.
“Là cái tay nào đã lôi?”
“Tay này.” Cố Hướng Đông thành thật duỗi tay trái ra.
“Bốp” một tiếng, Sở Y Nhất đánh vào tay anh, “Đi rửa tay mau, dùng xà phòng mà rửa, rửa nhiều lần và rửa thật sạch cho em.”
“Ồ, được.” Nhìn vẻ mặt hung tợn của Sở Y Nhất, Cố Hướng Đông không hề cảm thấy có gì đó kỳ lạ, anh xoay người ngoan ngoãn đi rửa tay.
Sở Y Nhất mặc quần áo thật chỉnh tề rồi đi ra phía bên ngoài cửa.
“Anh Hướng Đông, anh ra đây mau, anh động vào người em, anh phải có trách nhiệm với em, anh không thể đối xử với em như thế này.” Mã Nhị Nha vẫn đang khóc bên ngoài.
Sở Y Nhất nghe được những lời này, cô thật sự muốn xé rách cái miệng của Nhị Nha, “Mã Nhị Nha, đầu óc của cô có vấn đề à. Nửa đêm nửa hôm chạy tới nhà tôi, gọi tên người đàn ông của tôi, cô muốn làm cái gì đây?”
“Người đàn ông của cô, tôi khinh. Sở Y Nhất, nếu như không có cô, anh Hướng Đông nhất định sẽ lấy tôi, đều tại kẻ tiện nhân như cô!” Mã Nhị Nha lếch thếch lôi thôi chỉ tay vào mặt của Sở Y Nhất.
“Cứ coi như không có tôi, Cố Hướng Đông có độc thân cả đời cũng sẽ không thể nào lấy Nhị Nha cô đâu. Cô có biết xấu hổ không vậy, Cố Hướng Đông có lòng cứu cô ra khỏi đám cháy, nên nói sao đây, anh ấy đã cứu lầm rồi chăng?”
Sau khi nghe Sở Y Nhất nói xong, những người xung quanh cũng cảm thấy đầu óc của cô Nhị Nha này quả là có vấn đề, tại sao lại đổ lỗi cho người khác chứ.
“Anh Hướng Đông, anh Hướng Đông, anh phải ra đây gặp em. Anh Hướng Đông, không phải trước đây anh đối xử với em rất tốt sao. Sở Y Nhất đã sinh con cho người đàn ông ở bên ngoài, tại sao anh lấy cô ta lại không thể lấy em được chứ. Rốt cuộc thì em thua kém cô ta ở chỗ nào, anh đuổi cô ta đi đi, em sẽ chăm sóc cho anh cả đời, có được không?”
Những người đứng xung quanh thật sự không thể nào nghe lọt tai được nữa, đây là những lời mà con gái nên nói hay sao. À, cô ấy cũng không còn là con gái nữa rồi.
“Mã Nhị Nha, Sở Y Nhất là vợ của tôi, là người vợ duy nhất trong đời tôi. Cô đừng có nghĩ tới chuyện này chuyện kia nữa. Tôi không lấy cô đâu.” Cố Hướng Đông nhìn thấy sắc mặt bực bội của Sở Y Nhất, anh nhanh chóng bày tỏ thái độ của mình. Bằng không, người chịu khổ chỉ có anh mà thôi.
“Không phải như vậy đâu, nhất định là anh chỉ đang nói những lời tức giận mà thôi, đúng không. Có phải anh giận chuyện giữa em và Lý Đại Ngưu không, anh Hướng Đông, em cũng không muốn vậy đâu, đều là Lý Đại Ngưu đã dụ dỗ em, em bị người ta áp bức.” Trong đầu của Mã Nhị Nha không nghĩ được gì nữa, cô chỉ muốn nói với Cố Hướng Đông rằng cô thích anh. Cô muốn Cố Hướng Đông đến cứu cô, cô không muốn ở trong chuồng bò đó và bị Lục Ái Quốc giày vò nữa, tên Lục Ái Quốc đó quả thật không phải là con người.
“Cố Hướng Đông, anh đã cứu được người này từ đâu thì bây giờ anh hãy ném về đó cho em. Người như thế này không cứu được nữa, mau vứt cô ta về đi.”
“Được rồi.” Cố Hướng Đông không nói không rằng, anh đi tới chỗ của Nhị Nha, dùng đôi bàn tay to lớn của mình định sẽ nhấc Nhị Nha lên.
Mọi người nhìn thấy Cố Hướng Đông có vẻ không giống như đang giả vờ, là anh thật sự muốn đưa Nhị Nha quăng về chỗ cũ, anh còn hít một hơi thật sâu. Cố Hướng Đông là một nhân vật rất tàn nhẫn, nhưng Sở Y Nhất lại có thể thao túng anh. Mọi người đều chắc mẩm rằng nếu như Sở Y Nhất nói thêm một câu nào, Cố Hướng Đông sẽ làm theo lời cô ấy một trăm phần trăm.