“Thì ra đội trưởng Cố không muốn rời đi, thật không giống tác phong của anh chút nào, chẳng còn mạnh mẽ vang dội gì cả.”
Cố Hướng Đông hơi khó chịu khi nghe Sở Y Nhất trêu chọc mình.
“Rốt cuộc là anh vì người vô lương tâm nào chứ.”
Sở Y Nhất nhìn vào đôi mắt thất vọng của Cố Hướng Đông, cô cũng không trêu chọc anh nữa.
“Đội trưởng Cố, em rất thích anh như thế này, em hy vọng anh sẽ mãi như vậy. Vì để khích lệ anh, em sẽ cho anh một phần thưởng.” Sở Y Nhất nói xong thì kiễng chân lên hôn Cố Hướng Đông.
Khi cô vẫn chưa rời đi, cô đã bị Cố Hướng Đông kéo lại, trả lại quyền chủ động cho anh. Anh cuồng nhiệt hôn môi cô, không phải sự ấm áp giống trước đây, như có cảm giác hung hăng đan xen giữa những hơi thở.
Mặc dù Cố Hướng Đông muốn nhiều hơn nữa, nhưng anh cũng hiểu bây giờ không phải là lúc. Anh buồn bã rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia, cúi đầu áp sát vào trán của Sở Y Nhất, hít thở sâu vài cái, sau đó dần dần bình tĩnh lại ngọn lửa đang sôi sục trong lòng.
Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Sở Y Nhất đang được chính tay mình giữ lấy, và cả ánh mắt có phần mơ màng của cô, ngọn lửa vừa mới được hạ xuống lại bắt đầu cuộn trào, Cố Hướng Đông không cưỡng ép bản thân mình nữa, anh cúi đầu xuống hôn cô.
Đầu của Sở Y Nhất hơi khó chịu, cô không biết Cố Hướng Đông rời đi lúc nào, tâm trí cô chỉ toàn là nụ hôn của Cố Hướng Đông, bàn tay to ấm áp của Cố Hướng Đông và hơi thở nặng nhọc của anh.
Thật đáng ghét, Sở Y Nhất có chút phiền não, sao cô lại có thể bị anh dẫn dắt cảm xúc như thế. Không được, lần sau nhất định phải bình tĩnh lại.
Cố Hướng Đông ngồi ở hàng ghế sau, mặc dù không nói chuyện, nhưng Tiểu Vương vẫn có thể cảm nhận được đội trưởng của mình đang có tâm trạng rất tốt, anh có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cả hai suýt nữa là bất cẩn, chính vào thời khắc quan trọng, sự tự chủ của Cố Hướng Đông đã phát huy tác dụng. Tuy nhiên, kể cả có như vậy, trong lòng anh vẫn rất hài lòng. Tiếp xúc da thịt với người con gái mình yêu, hóa ra lại đẹp đẽ đến thế này.
Sau khi Cố Hướng Đông rời đi, Sở Y Nhất đến gia đình họ Cố để tìm Hà Ngọc Lan và nói suy nghĩ của mình. Mẹ cả Tôn sẵn sàng đồng ý, bà để Hà Ngọc Lan dẫn Tiểu Trụ đến sống ở đó ngay trong đêm.
Vài ngày sau, cô nhận được một gói hàng từ Cố Hướng Đông. Trong đó có một chiếc đồng hồ nữ kiểu hoa đào, một số bánh ngọt và một bức thư. Trong thư, anh nói với Sở Y Nhất rằng anh được điều qua một huyện cách xã Hòa Bình của bọn họ không xa lắm, huyện đó tên là Thanh Hà. Cục trưởng ban đầu của Cục Công an huyện Thanh Hà đã nghỉ hưu, đúng lúc Cố Hướng Đông qua đó thực hiện nhiệm vụ. Trong thư còn nói rằng mọi thứ bên anh đều rất tốt, bảo Sở Y Nhất không cần phải lo lắng. Cuối thư, anh còn viết một câu, đồng chí Sở Y Nhất, anh rất nhớ em.
Ha ha, khi nhìn đến chỗ này, Sở Y Nhất vui mừng khôn xiết. Cô dường như có thể tưởng tượng ra được cảnh Cố Hướng Đông cầm cây bút và viết thư cho mình với dáng vẻ rất là chính trực.
Nhìn những thứ mà Cố Hướng Đông gửi đến cho cô, cô lấy đồng hồ đeo tay ra, giơ lên nhìn. Cô cảm thấy nó rất đẹp, bất giác mỉm cười. Sau đó, cô cẩn thận tháo đồng hồ ra, bỏ vào hộp và cất nó đi.
Cô cũng muốn gửi cho anh cái gì đó, sau đó cô lại tìm quản gia nhỏ, bảo rằng muốn một vài món đồ như quần áo, giày dép chất lượng tốt, phù hợp với thời đại này, lại không có nhãn mác. Cuối cùng còn lựa ra rất nhiều dưa muối, cô xé bao bì và bỏ vào những cái hũ nhỏ. Tiếc thay, cô không thể bỏ thêm thịt, Cố Hướng Đông là một người rất thích ăn thịt. Sớm biết như thế, cô đã nhân lúc anh còn ở nhà, đi săn thêm vài con heo rừng nữa, như vậy có thể trở thành lý do trong nhà có thịt rồi.
Cô lại bỏ thêm mấy viên sô-cô-la vào, một cái thùng lớn đầy ắp đồ, Sở Y Nhất di chuyển có chút khó khăn. Cô muốn đem cái thùng lớn này đến bưu điện, quả thật không dễ dàng.
“Chị ba, chị đang đi đâu vậy? Cần em giúp không?” Đúng lúc đang phiền muộn, Lục Ái Quốc nhảy tới, nháy mắt hỏi.
“Tôi đến bưu điện để gửi vài thứ cho Cố Hướng Đông.” Sở Y Nhất cũng không khách sáo, nếu Lục Ái Quốc sẵn sàng giúp đỡ, cô sẽ không từ chối.
“Vậy thì chị cho em địa chỉ của anh ba đi, em sẽ đi gửi giúp chị. Xã của chúng ta cách bưu điện rất xa, cái thùng nặng như thế này, làm sao chị có thể cầm nổi qua đó được!”
“Được, vậy phiền cậu chạy một chuyến giúp tôi nhé.” Sở Y Nhất ghi lại địa chỉ của Cố Hướng Đông và đưa cho Lục Ái Quốc, đồng thời còn gửi một ít tiền cho Lục Ái Quốc, “Khi viết địa chỉ nhớ xem kỹ một chút, đừng gửi sai đấy!”