“Mẹ ơi, miếng khoai tây này ngon thật, sao mà lại thơm như thịt vậy. Còn có trứng gà nữa, sao lại ngon đến thế.” Tiểu Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn đang nhét đầy thức ăn, nói năng không rõ ràng, biểu đạt sự yêu thích của mình đối với món ăn.
“Con thích thì ăn nhiều một chút, trong nồi vẫn còn.” Sở Y Nhất lau vết cơm trên miệng của Tiểu Bảo..
“Trong nồi vẫn còn sao? Vậy thì khá là nhiều đấy, anh thấy bên phía bố mẹ cũng đâu có ít.” Mặc dù Cố Hướng Đông không có khái niệm gì với món ăn đã được làm ra, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Bởi vì em đã bỏ rất nhiều khoai tây, còn có trứng gà nữa. Em thấy hiếm lắm mới có một bữa thịt, nên đã bỏ thêm những thứ này vào trong, ngấm một ít mùi thơm của thịt cũng tốt mà.” Trong lòng Sở Y Nhất sửng sốt, tim đập, tay run. Bỏ thịt vào nhiều quá khiến Cố Hướng Đông nhận ra rồi.
“Ừ, ngon thật đấy.” Vậy thì có thể lý giải rồi, bỏ thêm khoai tây và trứng trông sẽ nhiều hơn.
“Anh ăn nhiều một chút, đàn ông con trai ăn không no thì coi sao được!” Sở Y Nhất vừa nói xong liền bỏ thịt vào bát của Cố Hướng Đông, ăn thêm đi, đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng nói chuyện nữa.
“Em cũng ăn đi.” Nói xong, anh gấp cho Sở Y Nhất một miếng thịt.
“Bố mẹ à, bây giờ con cảm thấy mình thật dư thừa. Trong mắt hai người có chút hình bóng nào của con không!” Từ khi hai người bọn họ hòa thuận với nhau, mình càng ngày trở thành người vô hình. Hầy, Tiểu bảo thở dài.
“Con bớt lại đi, ăn phần của mình đi.” Cố Hướng Đông gấp một miếng khoai tây nhét vào trong miệng của Tiểu Bảo. Mặc dù Tiểu Bảo khóc tu hu bày tỏ sự phản đối, nhưng vẫn nuốt miếng khoai tây vào bụng.
Cố Hướng Đông mỉm cười, cúi đầu ăn đồ ăn trong bát của mình. Mặc dù trước đây ở trong quân đội, ăn uống no nê, nhưng để được ăn ngon như thế này thì rất hiếm. Chưa kể tay nghề nấu nướng của Sở Y Nhất rất tốt, cô làm ra toàn những món ăn ngon, vừa nhìn là thấy thèm. Anh cảm thấy trong miệng mình ngập tràn hương vị đồ ăn.
Ngày hôm nay, dân làng trong xã ai nấy cũng đều được ăn một bữa ngon lành. Đang say giấc nồng thì bỗng có một tiếng “cứu mạng” dữ dội truyền tới.
Nơi mà Sở Y Nhất ở rất gần với tiếng kêu cứu, trong phút chốc cô bị dọa cho giật mình. Cố Hướng Đông mặc đồ chỉnh tề và bước ra trước cửa, “Em ở trong nhà đi, anh đi xem thử, lát nữa sẽ về.”
“Được.”
Sau đó nghe thấy tiếng mở cửa ra ngoài của Cố Hướng Đông, nghe thấy tiếng thở của Tiểu Bảo, trong lòng của Sở Y Nhất dần dần bình tĩnh lại.
Để Tiểu Bảo một mình ở nhà với Sở Y Nhất, trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, ngay khi Sở Y Nhất chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì CHD đã quay trở lại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Sở Y Nhất mặc quần áo bước ra ngoài, nhẹ giọng hỏi Cố Hướng Đông.
“Bên phía chuồng bò bị cháy, thời tiết khô hanh nên dễ bắt cháy.” Cố Hướng Đông nói ngắn gọn và lấy khăn ra lau mồ hôi trên mặt.
“Sao lại cháy được chứ, không có ai bị thương phải không?” Sở Y Nhất rót một ly nước và đưa cho Cố Hướng Đông.
“Không, Mã Nhị Nha với Lý Đại Ngưu đã được cứu kịp thời, không ai bị thương cả, cũng không xảy ra chuyện gì to tát. Nhưng chuồng bò bị sập rồi, bọn họ không thể tiếp tục ở trong đó nữa.”
“Ừ, vậy thì tốt.” Tuy rằng hai người bọn họ thật đáng ghét, nhưng tội cũng đến mức phải chết. Sở Y Nhất càng không hy vọng bọn họ mất mạng.
Ngọn lửa này hơi kỳ lạ, sao lại có thể đột nhiên bốc cháy, lại cháy nhanh đến nỗi cái chuồng bò cũng bị cháy hết?
“Buổi tối trời lạnh, em mau chóng quay về phòng ngủ đi.” Cố Hướng Đông cởi áo khoác bên ngoài ra, sau đó siết chặt áo khoác trên người của Sở Y Nhất.
Vừa nãy, Sở Y Nhất đang suy nghĩ lung tung, Cố Hướng Đông đột nhiên bước tới khiến cô giật cả mình.
“Sao thế, anh có gì đáng sợ à?” Cố Hướng Đông buồn cười.
“Không phải, vừa nãy em đang nghĩ vài chuyện nên hơi thất thần, không chú ý đến anh. Đột nhiên anh đi tới làm em giật cả mình.”
“Ừ, được rồi.” Cố Hướng Đông ôm Sở Y Nhất vào lòng, “Y Nhất, chúng ta kết hôn đi.”
“Hả? Không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?”
“Chúng ta đi nhận giấy đăng ký kết hôn, sau đó mời mọi người ăn một bữa cơm, em cảm thấy thế nào?” Mặc dù rất nhiều người trong xã chưa từng nhận giấy đăng ký kết hôn, bọn họ cứ thế mà sống một đời với nhau. Nhưng anh muốn có giấy đăng ký kết hôn với Sở Y Nhất, để chứng minh mối quan hệ của hai người bọn họ. Anh muốn nói với mọi người rằng Sở Y Nhất chính là vợ của Cố Hướng Đông anh.
“Được mà, anh quyết định là được.” Trời đêm cuối thu khá lạnh, thân thể Cố Hướng Đông rất ấm, Sở Y Nhất không khỏi nhào vào trong vòng tay của Cố Hướng Đông.