Tiểu Bảo và Tiểu Trụ lại ra ngoài chơi rồi, chỉ còn hai người bọn họ ở nhà, Cố Hướng Đông dang tay ôm eo Sở Y Nhất và kéo cô về phía mình.

“Em theo anh đi lên núi, kết quả chỉ được có nhiêu đây thịt. Lần sau chúng ta không đi nữa, làm phước mà còn phải rước cục tức vào người.”

“Đội trưởng Cố là người vất vả nhất, cho nên em sẽ cố gắng làm thật ngon, xem như thưởng cho anh!”

“Thưởng cho anh cũng không phải chỉ có mỗi cách này.” Cố Hướng Đông nói xong, anh nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn cô.

Sở Y Nhất không ngờ Cố Hướng Đông lại có thể hôn cô vào lúc này, cô hơi ngạc nhiên một chút nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, vòng tay qua cổ Cố Hướng Đông, hai người hôn nhau say đắm.

“Mẹ, mẹ.” Giọng Tiểu Bảo truyền đến, hai người nhanh chóng tách ra, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

“Mẹ, bác cả đã dẫn anh Tiểu Xuyên đi rồi, còn đem thịt đi luôn… Ơ, mẹ, sao mặt mẹ lại đỏ như vậy?” Tiểu Bảo nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Sở Y Nhất, cảm thấy hơi nghi ngờ, “Mẹ, mẹ không được khỏe sao?”

“Không có, bác cả của con đi rồi còn lấy luôn cả phần thịt được chia đi luôn sao?” Sở Y Nhất trừng mắt nhìn Cố Hướng Đông, ánh mắt liếc liếc về anh. Cố Hướng Đông ho khụ khụ, cảm thấy hơi xấu hổ.

“Vâng ạ, đúng rồi.” Sở Y Nhất hỏi lại lần nữa để kéo hướng suy nghĩ của Tiểu Bảo quay lại chủ đề chính.

“Vừa nãy con đi qua bên nhà bà nội, đúng lúc bà nội và bác hai đang nói chuyện. Hình như bác cả và vợ của bác cả cãi nhau một trận, sau đó thì đi rồi. Đi rồi đi thôi, còn lấy phần thịt được chia đem đi nữa.” Không cần hỏi, câu cuối chắc chắn là câu nói của mẹ cả Tôn.

“Không sao đâu, lát nữa thịt của nhà chúng ta làm xong, mẹ và bố sẽ đem một ít qua bên nhà của bà.”

“Dạ được. Mẹ mau đi đi, anh Tiểu Trụ không có thịt ăn chắc sẽ buồn lắm.”

“Thằng nhóc này, mẹ biết rồi.” Chỉ huy người khác không hề khách sáo một chút nào.

Sở Y Nhất cắt thịt heo thành từng miếng có kích thước tương đương nhau. Nhân lúc Cố Hướng Đông không để ý, cô lấy một ít thịt heo đã được chế biến trước đó trong hệ thống trang trại ra, sau đó lại bỏ vào trong nước ngâm để cho ra hết nước máu trong thịt.

Cuối cùng, khi thịt kho tàu gần như đã sẵn sàng, Sở Y Nhất lại cắt khoai tây bỏ vào, bỏ thêm những quả trứng đã được luộc và bóc vỏ.

Sở Y Nhất cũng hấp một nồi cơm trắng, gạo thơm kết hợp với thịt kho tàu đầy đủ hương vị, ngay cả Sở Y Nhất cũng không kìm được mà nuốt nước bọt, bữa ăn hôm nay thật sự quá xa hoa!

“Mẹ, có phải sắp xong rồi không, sao thơm thế này.” Tiểu Bảo chạy lại với đôi chân ngắn, theo sau còn có Cố Hướng Đông.

“Đúng thế. Con với bố đem cái nồi này qua nhà của anh Tiểu Trụ, có được không?” Sở Y Nhất đưa một giỏ thức ăn đã được đóng gói kỹ lưỡng cho Cố Hướng Đông, “Hai người mau về ăn cơm nhé!”

“Con biết rồi, mẹ yên tâm.”

Cố Hướng Đông dẫn Tiểu Bảo đem nồi thịt kho tàu đã được làm xong qua nhà của gia đình họ Cố. Mẹ cả Tôn nhìn thấy thịt trong nồi, lại cằn nhằn một trận, “Tổng ra chỉ cầm về có một ít thịt, sao lại đem qua đây nhiều như thế này!”

Cố Hướng Đông cũng không có khái niệm, anh nhìn thấy phần thịt còn lại trong nồi nhà mình, cảm thấy cũng đâu ít. Phần được cho này nhiều như vậy sao?

“Trong nhà con vẫn còn, Y Nhất bảo con mang qua đây cho mọi người.”

“Bà nội, mẹ con nghe nói mọi người không có thịt ăn nên bảo con và Bố mang qua cho mọi người. Anh Tiểu Trụ đừng buồn nữa nhé, bây giờ có thịt ăn rồi.”

Mẹ cả Tôn thở dài, “Sau này đừng có chuyện gì cũng nói với Tiểu Bảo. Cái miệng của thằng bé, không phải là cháu không biết. Mau qua đây ăn đi.”

“Bà nội, con không có nói.” Tiểu Trụ thấp giọng giải thích.

“Bà nội, là cháu đã nghe được mọi người nói chuyện, không phải anh Tiểu Trụ nói đâu, bà đừng trách anh ấy.”

“Được rồi, là bà nội trách nhầm anh Tiểu Trụ, cháu thật là tinh ranh mà.” Mẹ cả Tôn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo, mỉm cười nói.

Về đến nhà, Sở Y Nhất đã bưng cơm lên bàn ăn. Dưới ánh đèn mờ ảo, thức ăn trong bát bốc khói nghi ngút, Sở Y Nhất đang cúi người dọn chén đũa thì nhìn thấy hai người bọn họ đã quay trở lại, cô mỉm cười, “Về rồi à, mau rửa tay rồi ăn cơm thôi!”

Giờ phút này, trong lòng của Cố Hướng Đông cảm thấy ngập tràn hạnh phúc. Những kỳ vọng về một gia đình gần như đều được đáp ứng đủ đầy ngay trong khoảnh khắc này. Anh nhìn Sở Y Nhất với ánh mắt dịu dàng, thật muốn thời gian có thể ngưng đọng ngay tại đây.

“Anh ngây người ra đó làm gì thế, không đói bụng à?” Sở Y Nhất nhìn thấy Cố Hướng Đông đứng yên bất động, cô hối thúc.

“Được, đi ngay.” Cố Hướng Đông định thần lại, anh vội vàng đi tới chậu rửa mặt tráng men lấy nước, rửa tay cho Tiểu Bảo trước, sau đó tự mình rửa tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play