“Mẹ, chúng con về đây!” Cố Hướng Đông nói với mẹ mình rồi xoay người đi ra khỏi sân nhà của gia đình họ Cố.
Vốn dĩ đang trong thời gian rảnh rỗi, đúng lúc lại có thịt, mọi người có thể vui vẻ ăn với nhau một bữa cơm. Giờ thì cãi nhau như thế này, không ai còn tâm trạng gì nữa.
Nhìn thấy Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất rời đi, Cố Kiến Quốc không còn nể mặt nữa, “Cô lại điên khùng cái gì thế hả, sống yên ổn không được hay sao, rốt cuộc thì cô muốn làm cái gì. Nếu như muốn tiếp tục sống với tôi thì dừng lại ngay, không muốn tiếp tục sống chung nữa thì bây giờ cô đi đi. Gia đình họ Cố chúng tôi cũng không chứa nổi cô!”
“Cố Kiến Quốc, ý anh là gì, anh muốn đuổi tôi đi sao. Anh đừng tưởng rằng tôi không dám đi!” Trần Chiêu Đệ nhìn mẹ cả Tôn và đám người của Hà Ngọc Lan bên cạnh, phát hiện không ai đứng ra khuyên nhủ, nhất thời không biết nên nói gì nữa, cô xoay người quay về phòng thu dọn đồ đạc.
“Đừng làm ầm ĩ nữa, vào trong nói vài câu đi.” Mặc dù mẹ cả Tôn cảm thấy con trai nói đúng, nhưng bà không muốn hai đứa con mình lại cãi nhau, miễn cưỡng nói một câu với Cố Kiến Quốc rồi xoay người đi vào phòng.
Cố Kiến Quân kéo vợ của mình đi vào phòng.
Đừng thấy Cố Kiến Quốc ngày thường không nói gì, thật ra anh cũng là một người tính khí bướng bỉnh. Vợ mình và mẹ mình cãi nhau, anh em lại không hòa thuận, thật ra anh cũng cảm thấy hổ thẹn. Nếu như Trần Chiêu Đệ muốn đi thì cứ để mặc cho cô ta đi, anh sẽ không ngăn cản.
Trần Chiêu Đệ đợi cả nửa ngày, từng người vào phòng khuyên nhủ cô, bảo cô nên cho mình một đường lui. Cô nhìn Cố Tiểu Xuyên, cô quyết định dẫn theo thằng bé. Nó là cháu trưởng trong gia đình họ Cố, xem thử bọn họ có cần hay không!
Cô kéo Cố Tiểu Xuyên đi theo, trên lưng đeo một túi đồ nhỏ, nổi giận đùng đùng bước ra. Cố Tiểu Xuyên không tình nguyện lắm, thằng bé cố gắng gọi một tiếng “Bố”. Cố Kiến Quốc không chút động tĩnh, cho đến khi hai người họ đi xa rồi, anh mới thở dài bước vào trong phòng.
Sau khi nghe động tĩnh trong sân, mẹ cả Tôn biết Trần Chiêu Đệ đã rời đi, bà cũng thở dài. Trần Chiêu Đệ nói bà thiên vị, thật ra bà cũng có một chút. Trong ba đứa con trai của bà, đứa út là người có năng lực nhất, cũng là đứa chịu khổ nhất. Ở cái tuổi như vậy mà vẫn chưa có một người vợ chăm sóc, lại còn gánh lên mình những thanh danh không tốt, làm sao bà có thể không thiên vị chứ.
Khó khăn lắm đứa út mới có vợ, bà muốn hai đứa sống thật tốt. Trần Chiêu Đệ cứ cách hai ba ngày lại kiếm chuyện, khiến cho cả nhà không thể nào sống yên bình. Bà không muốn làm trái lòng mình, nên đi khuyên nhủ coi như không có chuyện gì. Nếu nó muốn đi thì đi đi, hy vọng nó có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kỹ.
Cuộc sống của gia đình họ Cố trên thiếu dưới thừa, cũng không biết tốt hơn gia đình bình thường bao nhiêu. Nếu như Trần Chiêu Đệ vẫn không chịu ngừng lại, vậy thì cứ ở riêng đi, mạnh ai nấy sống. Bản thân bà cũng không còn cách nào nữa.
Bỏ đi nỗi bực bội trong lòng mình, bà đứng dậy phủi phủi quần áo. Gia đình vẫn cần phải ăn cơm, hôm nay lại có thịt, vậy thì bà sẽ làm hết, để mọi người tha hồ mà ăn.
Ra đến sân thì bà chết lặng, thịt đâu?
“Dâu thứ, dâu thứ à.”
Hà Ngọc Lan nghe thấy mẹ chồng gọi mình, vội vàng bước ra, “Mẹ có chuyện gì vậy?”
“Con có nhìn thấy miếng thịt vừa nãy không? Sao mẹ tìm không thấy nữa, lẽ nào bị con gì ngoạm đi mất rồi?” Mẹ cả Tôn cúi đầu tìm kiếm dưới gầm bàn, nhưng không thấy nên ngẩng đầu lên hỏi Hà Ngọc Lan.
“Sao? Không thể nào, miếng thịt đó lớn thế này cơ mà.” Hà Ngọc Lan cũng có chút bất ngờ, cũng hơi đau lòng. Đừng nói thật sự đã có con mèo con chó gì đó tha đi mất rồi nhé, như vậy thì tiếc lắm! Vừa nãy vẫn còn nhìn thấy ở đây, giờ sao lại không thấy nữa rồi.
“Mẹ à, đừng tìm nữa, mẹ của Cố Tiểu Xuyên lấy đi rồi.” Cố Kiến Quốc đã nhìn lấy trong khóe mắt của mình, nhưng anh không kịp chạy ra ngăn cản. Lúc này anh cảm thấy rất xấu hổ với người nhà.
“Ôi trời, cái loại người gì thế này!” Mẹ cả Tôn tức giận đập lên thớt.
Hà Ngọc Lan không nói nên lời. Cả một gia đình chỉ có miếng thịt đó, kết quả Trần Chiêu Đệ lại lấy thịt đi rồi. Nhìn thấy bộ dạng của mẹ chồng và anh cả, Hà Ngọc Lan cũng không biết nên nói gì, ngậm ngùi quay về phòng bếp làm cơm, coi như hôm nay không được chia thịt thôi, còn có thể làm gì nữa đây.
“Đội trưởng Cố, anh tức giận sao?” Sở Y Nhất kéo kéo Cố Hướng Đông.
Cô vợ nhỏ bé của mình thật rộng lượng, chẳng phải là anh đang tức giận thay cho cô hay sao, thế mà cô lại cứ như là người ngoài cuộc.
“Ôi trời, em không sao đâu. Vui vẻ lên nào, em sẽ làm thịt kho tàu cho anh ăn.” Sở Y Nhất vươn hai ngón tay ra, đẩy khóe miệng Cố Hướng Đông hướng lên, tạo ra biểu cảm tươi cười.