“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, thích thì lấy không thích thì cho nhà người khác. Bây giờ chúng ta sẽ đem con heo rừng này ra sân phơi nắng, bắt đầu giết.” Bí thư nhìn thấy đám người đang nhốn nháo, ông nói lớn tiếng. Cả một đám người, xách cũng không xách nổi, thế mà còn không chịu để gia đình họ Cố lấy một nửa thịt.
Sân phơi đông nghịt người, còn sống động hơn cả Tết. Nhìn miếng thịt heo trắng nõn, dường như mọi người ai nấy cũng đã ngửi thấy mùi thơm của thịt.
Cuối cùng, toàn thân con heo rừng đã được chia đều. Bao gồm lòng heo, máu heo, tạng heo… gia đình họ Cố chỉ lấy phần thịt bụng khoảng năm, sáu cân. Bí thư cảm thấy hơi áy náy nên đã lấy thêm đầu heo đưa cho gia đình họ Cố.
Nhìn cái đầu heo to lớn kia, Sở Y Nhất bất giác lùi lại vài bước. Cố Hướng Đông nhìn thấy điều này nên đã đứng chắn trước mặt, “Anh sẽ đi giải quyết.”
“Được, anh giải quyết sạch sẽ một chút. Em sẽ làm đầu heo om đỏ cho anh ăn, anh làm sạch luôn cả những hạch bạch huyết. Anh đừng thấy tiếc, mấy thứ đó không ngon đâu.” Sở Y Nhất dùng cây gỗ dài chỉ chỉ vào những hạch bạch huyết trên cổ của heo.
“Được, anh hiểu rồi.” Cố Hướng Đông đồng ý, xách đầu heo đứng qua một bên.
“Sở Y Nhất, con cầm thịt về đi, hai đứa làm mà ăn.” Mẹ cả Tôn cắt đôi miếng thịt bụng đưa cho Sở Y Nhất, để gia đình của Cố Hướng Đông mang về tự làm tự ăn, tránh trộn lẫn với gia đình bên bà.
Trần Chiêu Đệ lúc này đang vươn cổ ra để xem kích thước của miếng thịt, sau đó nhìn lại phần còn lại của miếng thịt.
“Mẹ, sao mẹ lại cao thượng quá vậy. Chia thịt cho mọi người trong xã thì thôi, người nhà của bí thư để mẹ chọn một miếng, thế mà mẹ chỉ lấy có nhiêu đây. Đáng lẽ ra mẹ nên lấy nhiều hơn một chút, như vậy thì chúng ta cũng không đến nỗi phải chắt chiu thế này.” Ít ra cô còn có thể tặng một ít cho bên nhà mẹ đẻ. Thà đưa thịt cho những người trong xã ăn, cũng không chịu chia cho người nhà, thật không hiểu mẹ cô đang nghĩ cái gì nữa.
Sở Y Nhất vốn tưởng cùng nhau ăn cơm, nhưng cảnh tượng này khiến cô có chút do dự, nhìn bóng lưng của Cố Hướng Đông, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
“Thím nhỏ à, thím làm cho cháu một bộ quần áo mới đi..” Cố Tiểu Xuyên hiếm khi thấy Sở Y Nhất ở nhà, vì thế thằng bé đi tới đòi Sở Y Nhất làm cho mình một bộ quần áo mới.
“Nếu muốn quần áo mới thì cháu tìm mẹ của cháu đấy, thím nhỏ không biết may quần áo.” Sở Y Nhất cảm thấy thật khó hiểu, nhìn dáng vẻ tự nhiên như ruồi của Cố Tiểu Xuyên, trong lòng cô bất giác hơi phản cảm.
“Vậy thì thím đưa phải cho cháu đi, cháu sẽ bảo mẹ cháu làm.”
“Thím làm gì có vải chứ, thím cũng đâu phải mẹ của cháu. Cháu muốn có quần áo mới thì không nên tìm thím.”
“Vậy thì làm sao thím nhỏ có thể may quần áo mới cho Tiểu Trụ được, cháu cũng muốn!” Cố Tiểu Xuyên dây dưa không dứt.
Sắc mặt của Sở Y Nhất nhất thời lạnh đi, “Bác hai của con đã may quần áo mới giúp thím trong thời gian rảnh, vì để cảm ơn nên thím đã cho bác hai vải dư để may một bộ quần áo mới cho Tiểu Trụ. Chuyện này có vấn đề gì không?” Sở Y Nhất nhìn Trần Chiêu Đệ, nói ra từng câu từng chữ.
Cố Tiểu Xuyên có thể nói ra những lời này chứng tỏ rằng ai đó đã nói điều gì đó trước mặt thằng bé. Trẻ con không có khả năng phân biệt, thế người lớn cũng vậy luôn sao?
“Cháu không quan tâm, cháu muốn có quần áo mới, cháu muốn có đồ ăn ngon.” Cố Tiểu Xuyên bắt đầu kéo áo của Sở Y Nhất, nhưng Sở Y Nhất không quan tâm. Bị một đứa trẻ dáng người hơi lớn kéo đến mức lảo đảo, cô suýt nữa là té ngã.
“Làm gì vậy?” Cố Hướng Đông không quan tâm đến việc xử lý cái đầu heo nữa, anh đi tới với đôi tay vẫn còn dơ, cầm cổ áo Cố Hiểu Xuyên nhấc lên.
Hà Ngọc Lan đứng bên cạnh cảm thấy hơi xấu hổ, cô nhìn Cố Kiến Quân. Như cô đã nói, với tính cách của chị cả, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện. Hầy, vô cớ khiến Sở Y Nhất gặp chuyện.
Cố Tiểu Xuyên từ nhỏ đã sợ chú của mình, chú không cười nói tùy tiện. Giờ đây cậu bé đang bị chú của mình xách lên, sợ hãi đến mức bật khóc.
Trần Chiêu Đệ khó chịu khi thấy Cố Hướng Đông xách con trai như gà, trong lòng cô bực bội nên chỉ biết trút giận vào Cố Kiến Quốc bên cạnh, “Anh là người chết à, không thấy con trai anh bị người ta đánh sao. Cái mông của anh để ở đâu vậy, trong nhà này anh là người lớn nhất, anh xem cái bộ dạng nhún nhường của mình đi.”
“Đủ rồi.” Cố Hướng Đông gắt gao hét lên hai chữ, vẻ mặt lạnh lùng càng thêm tối sầm lại. Anh cả của anh bị một người phụ nữ chỉ mũi mắng chửi trước mặt bao người, làm vậy thì anh cả của anh biết để mặt mũi ở đâu đây!