Lục Ái Quốc và một đám người khác đang kéo Mã Nhị Nha và Lý Đại Ngưu đi biểu tình tố cáo, nghe tin Cố Hướng Đông săn được một con heo rừng lớn trên núi, bọn họ không nghĩ ngợi gì nữa, vội vàng nhốt hai người kia vào trong chuồng bò. Sau đó lập tức chạy tới nhà của gia đình họ Cố để xem náo nhiệt, kể cả không ăn được thịt heo thì vẫn có thể xem được.

“Được, lát nữa mẹ sẽ nói với bí thư.” Nghe xong lời của Cố Hướng Đông, mẹ cả Tôn cũng cảm thấy mình đều là người cùng xã, lúc khó khăn như vậy cũng nên chia sẻ cùng mọi người.

“Chị dâu nhà họ Cố à, chị có thể bán một ít thịt cho tôi không. Cả nhà tôi đã một năm không ăn thịt, sắp quên mất mùi vị của thịt là như thế nào rồi.” Một bác gái béo ú nói.

“Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn mua một ít.”

...

“Mọi người đừng có hại gia đình chúng tôi chứ, chuyện mua bán riêng tư này giống như đầu tư trục lợi vậy. Chúng ta đều là người trong cùng một xã, mỗi người một phần là được. Năm này mọi người đều vất vả, lát nữa khi bí thư tới chúng ta xem nên chia như thế nào.” Mẹ cả Tôn nói ra lời này tựa như đang ném một cục đá trên mặt hồ tĩnh lặng, trong lòng mọi người lập tức cuộn trào gợn sóng.

Ai ai cũng lộ ra vẻ vui mừng, gia đình họ Cố thật là có khí phách!

“Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy, đây là thịt heo rừng đấy. Chúng ta để lại cho người nhà chúng ta ăn không tốt sao, mắc gì phải chia cho bọn họ chứ, đông người thế kia mà!” Trần Chiêu Đệ nhìn con heo rừng trong sân, trong lòng cô nghĩ muốn đem một phần về nhà mẹ đẻ. Nhưng vừa nghe được lời của mẹ chồng, cô lập tức ngơ ra, nhịn không được kéo mẹ chồng sang một bên và thì thầm to nhỏ.

Mẹ cả Tôn mặc kệ Trần Chiêu Đệ, tóc dài mà kiến thức lại ngắn. Nhiều thịt như thế này, có ai lại không ghen tị. Bây giờ lại còn đang trong thời kỳ đặc biệt, nếu như gia đình họ Cố độc chiếm con heo rừng này, không xảy ra chuyện mới là lạ.

“Ôi trời, vẫn là Cố Hướng Đông có bản lĩnh, một con heo rừng to như thế này đã bị cậu đánh gục.” Bí thư vui vẻ bước vào sân của gia đình họ Cố.

“Cũng không hẳn đâu, bí thư không biết rồi, anh Hướng Đông phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khắc chế được con heo rừng này. Bản thân anh ấy còn bị thương, eo cũng muốn gãy rồi.” Mặc dù muốn chia sẻ với mọi người thịt heo, nhưng cũng nên để mọi người nhớ đến điểm tốt của gia đình họ Cố.

Cố Hướng Đông nhăn mặt, anh xoa xoa eo của mình, trông dáng vẻ cực kỳ không thoải mái.

“Thật sao, vậy thì quá nguy hiểm.” Người bình thường có thể đánh bại được heo rừng là đã rất đỉnh rồi, đằng này Cố Hướng Đông đang bị thương, điều đó thật sự không bình thường một chút nào.

“Bí thư, mau xem đi. Chị dâu của gia đình họ Cố bảo rằng bọn họ sẽ chia con heo rừng này cho toàn bộ người trong xã, mau xem nên chia thế nào đi. Nhà tôi đã một năm chưa từng ăn mặn rồi.” Có người trong đám đông nóng lòng nhắc nhở Bí thư.

“Tôi nghe rồi, gia đình họ Cố rất chính trực. Cố Hướng Đông liều mạng săn được thịt heo rừng, đã vậy còn sẵn lòng chia cho mỗi người chúng ta một phần. Lượt đầu tiên chắc chắn thuộc về gia đình họ Cố, bọn họ muốn lấy bao nhiêu thì lấy. Mọi người không có ý kiến gì chứ.” Gia đình họ Cố có nhân, thân là bí thư cũng không thể không có nghĩa được.

“Dựa vào cái gì cơ chứ, lỡ như gia đình họ Cố muốn một nửa con heo rừng, thế thì chúng tôi còn có thể chia được gì đây?” Góa phụ Mã vẫn ghi thù việc Sở Y Nhất phá đám chuyện của Nhị Nha và cả chuyện hôn sự của Lý Đại Ngưu, khiến cho cả gia đình bọn họ mất mặt. Giờ đây bà đứng ra trước để bày tỏ sự bất mãn.

Tuy rằng thường ngày góa phụ Mã là một người rất đáng ghét, nhưng lúc này những lời nói của bà ấy đã nói lên suy nghĩ của mọi người, bọn họ xì xào bàn tán.

“Đúng vậy, ngọn núi này thuộc về tất cả chúng ta, những thứ trên ngọn núi này đều thuộc về chúng ta, dựa vào cái gì mà gia đình họ Cố được nhiều hơn?”

Ôi trời, đúng là làm ơn mắc oán, đáng lẽ ra không nên chia cho bọn họ. Sở Y Nhất mặt đỏ bừng vì tức giận, Cố Hướng Đông lén nắm đôi tay nhỏ bé của cô, an ủi cô.

“Ối, vậy thì nói không chừng trên núi còn có rất nhiều con heo rừng. Mọi người tự lên núi đi săn đi, đến lúc đó có lấy phần nhiều hơn thì tôi cũng không có ý kiến gì đâu.” Lục Ái Quốc hiện đang ngồi ở trên chóp tường, anh nói bâng quơ.

Sở Y Nhất thầm gật đầu, Lục Ái Quốc không tệ. Có người nói, lời mình nói ra với lời của người khác nói ra, hiệu quả rất khác nhau.

Lục Ái Quốc vừa nói ra lời này, không ai dám kêu thán gì nữa. Nói đùa gì thế, bọn họ làm gì có sức mạnh giống như Cố Hướng Đông, đến lúc đó lỡ như khiến bản thân phải chịu gì thì sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play