“Được, vậy anh đi về đây.”
Sau khi tiễn Cố Kiến Quân đi, Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông đang ôm hai túi lương thực đặt vào trong nhà.
“Em làm cơm cho anh ăn nhé, cái tướng cao ráo của anh em sợ anh ăn không đủ no.” Cố Hướng Đông không có thịt thì thấy không vui. Vừa rồi Sở Y Nhất bảo quản gia nhỏ đi lên núi thả vài con heo rừng, lát nữa cô sẽ dụ Cố Hướng Đông lên núi, để chuẩn bị bữa thịt thịnh soạn cho anh.
“Đội trưởng Cố, lát nữa chúng ta đi lên núi dạo vài vòng nhé. Xem thử có may mắn gặp phải mấy thứ giống như lần trước hay không.” Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông với ánh mắt sáng ngời.
Được, lát nữa thu dọn đồ đạc rồi khởi hành.” Cố Hướng Đông xoa đầu của Sở Y Nhất, anh trả lời một cách sảng khoái.
Cố Hướng Đông một tay nắm lấy tay của Sở Y Nhất, một tay thì cầm súng săn tự chế. Hai người bọn họ không đi quá xa nhưng Cố Hướng Đông vẫn luôn cảnh giác, nắm lấy tay Sở Y Nhất không buông, để cô có thể nấp ở bên cạnh mình.
Sở Y Nhất vừa đi lên thì nghe được tiếng “éc éc éc”, cô ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa có một con heo rừng màu đen, miệng của nó đang thở rất kịch liệt. Trong lòng Sở Y Nhất cảm thấy hơi căng thẳng, mặc dù cô đã giao lại mọi thứ cho quản gia nhỏ nhưng nhìn thấy con heo rừng với cái đầu to như thế này, cô thấy lo lắng không biết Cố Hướng Đông có thể làm được hay không.
Cố Hướng Đông cũng không khiến cho Sở Y Nhất thất vọng, sau vài phát đạn, con heo rừng đã ngã lăn ra đất. Trong lòng anh thấy khó hiểu, tại sao con heo rừng này cứ đứng ngơ ra đó, như thể nó không có bản tính hoang dã. Tuy nhiên, việc giết được một con heo rừng to như thế này khiến anh cảm thấy rất cao hứng.
“Thật tuyệt vời, đội trưởng Cố quả thật lợi hại. Một con heo rừng to như thế này đã bị anh đánh cho ngã lăn quay.” Sở Y Nhất thận trọng bước tới và nấp sau lưng Cố Hướng Đông, “Hay là để em xuống núi gọi người lên, một mình anh làm sao có thể đưa nó xuống núi đây.”
“Không sao, anh có thể làm được. Từ đây xuống chân núi cũng không xa, anh đoán con heo rừng này cũng đói lắm rồi nên mới muốn xuống đây kiếm ăn, chẳng may bị chúng ta bắt gặp. Em cầm đồ giúp anh, anh sẽ khiêng nó xuống.” Cố Hướng Đông vừa nói vừa đưa cho Sở Y Nhất thứ đang cầm trên tay, đồng thời ngồi xổm xuống thử, tìm một chỗ tốt để phát huy sức lực. Con heo rừng khoảng 150 kg này đã được Cố Hướng Đông khiêng lên.
Sở Y Nhất trợn tròn hai mắt, đây, là con người sao! Đội trưởng Cố thật uy vũ!
Ban đầu, Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất đi lên núi cũng không xa lắm, vài tiếng súng đó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Khi mọi người nhìn thấy Cố Hướng Đông xách theo một con vật khổng lồ màu đen xuống núi, bọn họ càng thêm choáng váng.
“Trời ạ, là heo rừng, một con heo rừng lớn!”
Cũng không biết là ai đã kêu lên, lúc này mọi người mới phát hiện đó quả thật là một con heo rừng, nặng khoảng chừng 150 kg. Nói như vậy, tất cả đều là thịt!
Cố Hướng Đông men theo con đường đi đến gia đình họ Cố, anh ném con heo rừng vào trong sân của gia đình họ Cố. Vừa vứt một cái, tiếng “bịch” vang lên, bụi bay mù mịt. Mẹ cả Tôn vội vàng chạy ra khỏi nhà, khi nhìn thấy con heo rừng lớn như thế, bà choáng váng ngay tại chỗ.
Con heo rừng này lớn hơn con heo bị giết ở xã trong dịp Tết Nguyên đán!
Xung quanh sân nhà họ Cố tấp nập người, tất cả đều đến xem con heo rừng to lớn, trong lòng thầm nghĩ liệu có được phần hay không.
“Đội trưởng Cố, anh nhìn ánh mắt của mọi người kìa, có vẻ như bọn họ đã phân chia con heo rừng này rồi. Em đoán rằng một lát nữa bí thư sẽ qua đây, anh chủ động nói với ông ấy đi, bảo ông ấy chia con heo rừng này một cách công bằng cho mọi người, có được không?” Sở Y Nhất thì thầm vào tai của Cố Hướng Đông.
“Ừ, anh cũng cảm thấy như vậy. Em muốn phần nào, lát nữa anh sẽ chừa lại cho em.” Cố Hướng Đông hỏi Sở Y Nhất muốn miếng nào trước, dù gì bọn họ cũng có quyền tự chủ.
“Bụng heo, xương sườn, em sẽ làm thịt kho tàu cho anh ăn, được chứ?” Ánh mắt của Sở Y Nhất nhìn vào con heo rừng.
“Được, anh biết rồi. Anh đi nói với bố và miệng một tiếng.” Cố Hướng Đông bước tới chỗ mẹ anh.
“Con út à, chuyện gì thế này?”
“Mẹ, con và Y Nhất lên núi và tình cờ gặp con heo rừng này, nên là bọn con đã đem nó xuống đây.”
“Vết thương vẫn chưa lành, con lên núi làm gì vậy, con có bị thương không?” Mẹ cả Tôn nói rồi bắt đầu xoay xoay người Cố Hướng Đông, nhìn trước nhìn sau xem anh có bị thương không.
“Mẹ, con không bị thương, mẹ đừng lo lắng.” Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất, sau đó lén lè lưỡi với cô. Chắc mẹ cả Tôn đang muốn hỏi là ai bảo con lên núi, mà người đó chẳng phải chính là cô sao.