“Mẹ thấy, không cho hai đứa nó thì tốt hơn, chúng ta còn có thể ăn được nhiều hơn một chút.” Mẹ cả Tôn nói với giọng vô cảm. Cố Kiến Quân đứng bên cạnh, anh có thể nghe ra được rằng mẹ anh đang tức giận, nhưng Trần Chiêu Đệ vẫn không nhận ra.
“Không cho thì có vẻ không hay lắm.” Mặc dù nói như vậy, nhưng trong giọng nói vẫn có chút hưng phấn.
“Có gì mà không tốt, cho hai đứa nó chết đói đi.” Mẹ cả Tôn quay đầu lại bắt đầu hậm hực với Cố Kiến Quân, “Còn ngơ ra đấy làm gì, còn không mau đem qua đó, định để dành sang năm à!”
Cố Kiến Quân sợ sệt, chuyện này thì liên quan gì đến anh chứ. Mặc dù trong lòng anh nghĩ như vậy, nhưng anh không dám nói ra khỏi miệng, anh nhanh chóng đẩy chiếc xe đẩy ra khỏi cửa nhà.
“Mẹ, mẹ thật không công bằng.” Trần Chiêu Đệ nhảy cẫng lên, tức giận nhìn dáng vẻ của mẹ cả Tôn.
“Sống được thì sống chung, sống không được thì chia nhà đi ra ngoài ở. Mẹ cũng sẽ chia cho con hai túi lương thực, hai đứa muốn sống thế nào thì sống.” Trong gia đình này, mẹ cả Tôn là người có uy quyền tuyệt đối. Bố Cố chỉ quản việc làm đồng, còn mọi chuyện trong gia đình thì đều do một tay mẹ cả Tôn quản lý.
Nghe mẹ cả Tôn nói muốn chia nhà, Trần Chiêu Đệ cũng không nói nữa. Nếu như cô thật sự chọc giận mẹ mình, nói không chừng sẽ phải dọn ra ngoài ở. Lỡ như dọn ra ngoài ở, chỉ dựa vào số tiền ít ỏi từ bản thân cô và Cố Kiến Quốc, làm sao có thể nuôi sống cả gia đình chứ! Ở với nhau như thế này, may ra còn có thể ăn no, thỉnh thoảng còn được ăn ngon, cô không muốn dọn ra khỏi nhà.
Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy Tiểu Trụ mặc quần áo mới, cô càng cảm thấy bất công.
“Anh nói xem, gia đình của em út có phải không biết cách làm người. Bộ quần áo của Tiểu Trụ chắc chắn là do cô ta cho để may, thế tại sao lại không làm một bộ cho Tiểu Xuyên của chúng ta chứ, đúng là nhìn người mà đối xử à.” Trần Chiêu Đệ quay trở về phòng, lại tiếp tục kể lể oán hận với Cố Kiến Quốc.
“Mẹ, thím nhỏ lúc nào cũng cho Tiểu Trụ đồ ăn, con đã nhìn thấy nhiều lần rồi!” Cố Tiểu Xuyên nghe mẹ mình nói như vậy, cậu bé cũng nói thêm, “Mẹ, con cũng muốn có quần áo mới, con cũng muốn được ăn ngon!”
Nhìn thấy ánh mắt ghen tị của con trai mình, Trần Chiêu Đệ càng tức giận, “Bà của con cũng thật thiên vị, có gì tốt cũng đều cầm qua cho bên nhà chú ba, chúng ta cứ như là những người đã chết trước mặt bọn họ vậy…”
“Được rồi, cứ lải nhải không dứt. Không phải mẹ cũng nói rồi sao, nếu như không muốn sống chung vậy thì dọn ra ngoài. Dọn ra ngoài thì chúng ta sống riêng với nhau. Em nói người ta không biết cách làm người, em cũng không tự xem lại bản thân coi mình làm chị cả thế nào đi!” Vốn dĩ tranh thủ rảnh rỗi, muốn nghỉ ngơi một lát, bây giờ Cố Kiến Quốc cũng không muốn nghỉ ngơi ở trong phòng nữa.
“Cố Kiến Quốc, anh có ý gì. Cả nhà anh đều ức hiếp em, những ngày tháng sau này làm sao mà sống đây, nói có vài câu cũng không được!”
Nghe thấy tiếng la hét khô khan của Trần Chiêu Đệ trong phòng, mẹ cả Tôn cau mày. Gia đình của thằng con út có gì ngon cũng đều nhớ đến bên này, rất nhiều lần gửi đồ qua đây còn nhiều hơn phần chừa lại cho bản thân mình. Còn Sở Y Nhất thì biết làm cơm, cũng nhiêu đó nguyên liệu thế mà vào tay con bé lại luôn làm ra được những món ăn cực kỳ ngon. Sau khi con bé biết, chắc chắn nó sẽ gửi thêm đồ qua đây. Chính vì thế mà bà mới muốn chia cho gia đình của thằng con út nhiều một chút, ai mà biết có người lại làm ầm lên, ăn đồ của nhà người ta mà không bao giờ cảm thấy áy náy một chút gì.
Về phía Sở Y Nhất, cô hoàn toàn không ngờ tới. Bởi vì hai túi lương thực này mà bên gia đình họ Cố lại cãi lộn nhau.
“Anh hai, cảm ơn anh đã đi một chuyến đến đây. Lương thực trong nhà mình vẫn còn đủ không anh, bên em không nhiều người, thật ra cũng không cần nhiều đến thế.”
“Đủ, đủ. Hai đứa cứ yên tâm đi.” Cố Kiến Quân tặc lưỡi hai lần trong lòng, đây là một sự tương phản quá rõ ràng.
“Vậy được, thế bọn em nhận lấy nhé. Hai ngày nữa bên phía trường học sẽ bắt đầu khai giảng, đến lúc đó em cũng đã có công điểm rồi, không cần anh hai phải chia lương thực cho gia đình em nữa đâu.” Qua hai ngày nữa là bắt đầu khai giảng, mặc dù không có nhiều học sinh, nhưng Sở Y Nhất cảm thấy rất mong đợi.
“Đều là người nhà của nhau, không cần phải tính toán chi tiết như vậy.” Cố Kiến Quân ngây ngô cười.
“Anh hai, trước đó em có làm một ít dưa muối, anh đem về xem thử ăn có quen miệng không. Anh cả rất thích ăn món này.” Thật ra cô đã lấy dưa muối từ trong hệ thống, sau đó xé bao bì và đựng vào trong một cái hũ lớn. Tiếp đó cô bỏ một ít dưa muối vào trong hủ nhỏ hơn, và đưa nó cho Cố Kiến Quân.