“Ừ.” Cố Hướng Đông xoa xoa quần áo, anh nhìn Sở Y Nhất, càng ngày càng thích.
Anh xoay người đối lưng với Sở Y Nhất, Cố Hướng Đông cởi bỏ chiếc áo đã hơi ẩm ướt của mình ra. Nghĩ tới lần trước vô tình nhìn thấy cơ bụng tám múi của anh, Sở Y Nhất có chút đứng ngồi không yên. Đẹp trai thì thôi đi, cơ thể lại tuyệt như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy vết sẹo dài mười centimet trên phần vai của Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất không có suy nghĩ gì khác, trong lòng cô chỉ cảm thấy đau khổ. Sau khi nhìn thật kỹ, trên vai anh còn có những vết thương lớn nhỏ khác nhau, có sâu có mỏng, có mới có cũ, sẹo này chèn lên sẹo khác. Sở Y Nhất cảm thấy, anh cũng không dễ dàng gì khi ở trong quân đội.
Sở Y Nhất đi tới vươn hai tay của mình ra ôm lấy eo của Cố Hướng Đông, giọng cô có chút buồn bã, “Thật ra em cảm thấy xuất ngũ cũng tốt, làm một vài công việc ổn định, không còn nguy hiểm nữa.”
Bàn tay đang cài nút áo của Cố Hướng Đông dừng lại, biết rằng cô cảm thấy đau khổ khi nhìn thấy vết sẹo của mình, trong lòng anh dâng trào sự ấm áp.
Bàn tay to của anh ôm lấy đôi tay đang bắt chéo của cô, “Không sao, đều đã qua rồi. Anh đã không còn đau nữa.”
“Chẳng phải cũng đã từng đau rồi sao, nếu như em quen biết với anh sớm hơn thì tốt.” Biết anh sớm hơn có thể khiến cô bớt đau một chút, dù sao thì hệ thống cũng có rất nhiều đồ.
“Có lẽ, đây chính là để gặp được em.” Chịu đựng nhiều vất vả tổn thương như thế, chỉ để gặp được em.
Sở Y Nhất cảm thấy đôi mắt của mình hơi xót, bất giác rơi nước mắt, thấm ướt chiếc áo Cố Hướng Đông đang mặc.
Cảm nhận được sự ướt át trên lưng, Cố Hướng Đông xoay người lại đối mặt với Sở Y Nhất, “Y Nhất à, anh cảm thấy mình rất hạnh phúc. Cảm ơn em đã đến bên cạnh anh, cảm ơn em đã bằng lòng sống chung với anh. Anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, em nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Càng thích thì càng sợ, sợ rằng Sở Y Nhất sẽ bị tổn thương vì mình.
“Cái đồ ngốc này, trong đầu anh đang nghĩ gì thế. Chúng ta phải sống chung với nhau đến răng long đầu bạc.” Nhìn thấy ánh mắt hơi căng thẳng và sợ sệt của anh, Sở Y Nhất biết anh nhất định lại nhớ đến những lời đồn lung tung kia.
“Cố Hướng Đông, anh rất tốt. Anh không cần phải tin những lời đồn nhảm nhí đó, chỉ cần tin em là được, có biết chưa?”
“Được.”
“Ngoan thật đấy.” Sở Y Nhất, vợ của Cố Hướng Đông, sẽ sống tốt hơn bất kỳ ai khác.
“Vợ à, em thật tốt.” Cố Hướng Đông ôm Sở Y Nhất vào trong lòng, cảm giác như đang ôm cả thế giới, tâm trạng của anh vô cùng xúc động.
Cũng không biết là ai đã bắt đầu, hai người bọn họ hôn nhau thắm thiết. Cho đến khi giọng nói của Tiểu Bảo truyền tới, hai người bọn họ mới giật mình, cúi đầu và thở hổn hển.
“Mẹ, con đói rồi, khi nào thì chúng ta ăn cơm ạ?”
Sở Y Nhất duỗi thẳng tóc, vội vàng đi ra ngoài.
Cố Hướng Đông liếc nhìn bộ phận nào đó của bản thân, thở dài trong bất lực, có vợ cũng là một loại cực hình!
Mùa thu đến, mọi người tất bật cho lương thực. Một phần lương thực được thu hoạch sẽ chia dựa theo tổng công điểm một năm của từng gia đình, phần còn lại đều sẽ giao cho đất nước.
Gia đình họ Cố khá đông người, cho nên lương thực được chia cũng nhiều. Năm nay được chia kha khá, lương thực của gia đình họ Cố vẫn khách quan hơn.
Mẹ cả Tôn yêu cầu Cố Kiến Quân chất hai túi lương thực lên một chiếc xe đẩy và định kéo đến nhà của con trai út.
“Mẹ, Kiến Quân chất nhiều lương thực như vậy làm gì thế?” Trần Chiêu Đệ nhìn thấy động tác của hai mẹ con bọn họ, cô bước ra từ trong phòng, hỏi.
“Gửi qua cho thằng út, chứ không hai đứa nó ăn cái gì” Mẹ cả Tôn nói với giọng không hài lòng.
“Mẹ, có phải cho hơi nhiều quá không. Nhà chúng ta tổng cộng được có sáu túi lương thực, nhà bọn họ ba người, chúng ta lại cho bọn họ tận hai túi, con thấy hơi nhiều rồi đó.” Trần Chiêu Đệ nhìn hai túi lương thực, cô không những đau da cắt thịt mà còn đau lòng. Nếu như đem tặng hai túi lương thực này rồi, vậy thì gia đình cô thì sao. Cả năm tiếp theo chỉ có bốn túi lương thực, một gia đình đông người như thế này thì làm sao đủ.
“Vậy thì con nói thử xem nên cho hai đứa nó bao nhiêu là vừa?” Giọng của mẹ cả Tôn lạnh lùng hơn. Ngày thường, gia đình thằng út tặng cái này rồi tặng cái kia, gia đình bên bà chỉ chia cho gia đình thằng út một ít lương thực này thôi. Thế mà Trần Chiêu Đệ cũng nhảy ra bảo cái này không được, cái kia cũng không được.
“Theo con thấy, nửa túi là được rồi. Nhiều nhất cũng không được quá một túi.” Trần Chiêu Đệ tưởng rằng cô ấy thật sự đang được hỏi ý kiến, nên nói những suy nghĩ trong lòng của mình ra với mẹ cả Tôn.