Cố Hướng Đông nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay, cả hai tay trong tay về nhà.

Về đến nhà, Sở Y Nhất lấy khăn mà Cố Hướng Đông đưa, lau mái tóc ướt của mình.

“Lại đây, cúi đầu xuống.” Sở Y Nhất lấy khăn lau tóc cho Cố Hướng Đông, Cố Hướng Đông rất thích thú.

“Bố à, mẹ à. Có phải hai người đã quên hai người còn một đứa con trai này không?” Tiểu Bảo tỏ ra rất khó chịu khi thấy hai người bọn họ thể hiện tình cảm như chốn không người.

“Không có quên con đâu, lát nữa còn phải kiểm tra bài tập của con nữa. Bài mẹ bảo con viết, con đã viết xong chưa?” Sở Y Nhất đi tới nhìn tiểu Bao đang nằm trên bàn ở phía trên giường và hỏi.

“Mẹ, mẹ nên quên con đi, mẹ cứ tiếp tục thể hiện tình cảm với bố, không cần nhớ đến con làm gì.” Tiểu Bảo rụt cổ lại và sợ sệt.

Cố Hướng Đông cầm lấy khăn của Sở Y Nhất, anh bắt đầu lau tóc cho cô. Cảm giác này rất khác với cảm giác tự mình lau cho mình.

“Thím nhỏ, thím nhỏ.” Giọng của Cố Tiểu Trụ vang lên từ trong sân, Sở Y Nhất có chút ngượng ngùng, cô đẩy Cố Hướng Đông ra.

“Y Nhất.” Chị dâu thứ hai của Cố Hướng Đông cũng đi tới.

“Chị Ngọc Lan, chị đến rồi, mau ngồi đi.” Điều này thật sự rất hiếm xảy ra, sân nhà cô rất hiếm khi có người đến, huống hồ chi đây còn là Hà Ngọc Lan, người mà cô có thiện cảm.

“Chào bác hai.” Tiểu Bảo ngoan ngoãn gọi.

“Chị dâu.” Cố Hướng Đông gọi một tiếng rồi bước ra ngoài, sợ ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện giữa hai người họ.

“Tiểu Bảo ngoan. Sở Y Nhất à, còn gọi chị là chị làm gì, nên gọi chị là chị dâu rồi đấy.” Hà Ngọc Lan trêu chọc hai người trước mặt mình, “Quần áo mà lần trước em nhờ chị may giúp, chị đã may xong rồi, em xem thử.” Hà Ngọc Lan nói xong, cô đưa túi đồ cho Sở Y Nhất.

“Nhanh thế, thật sự rất cảm ơn chị Ngọc Lan… chị dâu.” Sở Y Nhất cảm thấy hơi kỳ cục.

“Tiểu Bảo, con mau qua đây, bác hai may cho con quần áo mới rồi này, con mau qua đây thử xem.”

“Dạ.” Tiểu Bảo dùng hai tay và hai chân bò tới.

Sở Y Nhất cầm lấy quần áo mặc lên người Tiểu Bảo. Bộ quần áo này hơi lớn, nhưng cũng không sao cả. Dù gì cũng vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới mùa đông, trẻ con lại lớn rất nhanh, đến lúc đó vẫn có thể mặc lại những bộ quần áo này.

“Chị dâu khéo tay quá, bộ quần áo này được may rất tốt. Tiểu Bảo, con có thích không? Mau cảm ơn bác hai đi.”

“Thích ạ, cháu cảm ơn bác hai.”

“Cảm ơn cái gì chứ, chị còn phải cảm ơn em nữa đấy. Chị cũng đã may một bộ cho Tiểu Trụ, cảm ơn miếng vải mà em đã đưa cho chị nhé.”

“Được rồi, được rồi, chúng ta không cần phải khách sao thế đâu.”

“Ừ, được.”

“Chị dâu, chị và Tiểu Trụ ăn cơm bên này đi, em đang định chuẩn bị làm cơm.”

“Không cần, không cần. Mẹ đã làm cơm ở nhà rồi, chị phải đi về. Tiểu Trụ, chúng ta về thôi.” Hà Ngọc Lan gọi Tiểu Trụ đang chơi với Tiểu Bảo, Tiểu Trụ có chút không nỡ rời đi, nhưng cậu bé vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời, đi về cùng với mẹ của mình.

Sở Y Nhất mở tủ, bốc một ít sô-cô-la nhìn không rõ bao bì và đặt vào trong túi áo của Tiểu Trụ.

“Cảm ơn thím nhỏ.” Cố Tiểu Trụ mỉm cười ngọt ngào, “Mẹ ăn đi, món này ngon lắm.”

Trong lòng Hà Ngọc Lan cảm thấy an ủi, thứ nhất chính là con trai của mình rất hiểu chuyện, thứ hai chính là từ trong câu nói này cô biết được, Sở Y Nhất đối xử rất tốt với con của mình, chắc chắn đây cũng không phải là lần đầu tiên Sở Y Nhất cho Tiểu Trụ ăn. Bằng không, làm sao thằng bé biết được món này ngon.

“Tiểu Trụ thật là hiếu thảo.” Sở Y Nhất thích Cố Tiểu Trụ, Cố Tiểu Xuyên không thể nào sánh bằng.

“Được rồi, lần sau em đừng cho thằng bé ăn nhiều như thế, em cứ để cho Tiểu Bảo nhà em ăn đi.” Hà Ngọc Lan vẫn cảm thấy có chút áy náy.

“Những thứ này không đáng bao nhiêu, không sao đâu chị.”

Sau khi tiễn Hà Ngọc Lan và Tiểu Trụ đi, Sở Y Nhất lấy một cục kẹo khác. Cô nhìn thấy Cố Hướng Đông đang ở phòng bên cạnh, cô lột vỏ ngoài của viên sô-cô-la và nhét viên sô-cô-la vào miệng Cố Hướng Đông, “Thế nào? Ngon không?”

Cố Hướng Đông gật đầu, ăn một cách thích thú.

Sau khi ở với nhau, Sở Y Nhất coi như cũng biết một số chuyện. Đừng thấy dáng vẻ cao ráo của Cố Hướng Đông mà hiểu lầm, anh là một người rất thích ăn đồ ngọt. Ừ, sau này có cơ hội cô sẽ đặt một ít từ trong hệ thống.

“Anh mặc thử xem, kích cỡ vừa không?” Sở Y Nhất lấy hai chiếc áo sơ mi mà Hà Ngọc Lan đã may giúp và đưa cho Cố Hướng Đông.

“Cho anh? Em làm sao?” Trong lòng Cố Hướng Đông chợt kích động, đây là quần áo mà cô đã làm cho anh đó sao!

“Em đâu có biết làm, nhưng mà vải là do em mua, kiểu dáng cũng là do em quyết định. He he, anh mau thử đi mà.” Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất có cảm giác thành tựu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play