“Lý Đại Ngưu, anh mới là người không biết xấu hổ, anh có tư cách gì nói tôi. Là anh đã cám dỗ tôi trước, anh dạy tôi chạy xe đạp, anh động tay động chân với tôi, tặng tôi cái này cái kia. Nếu không phải như vậy làm sao tôi lại có thể để mắt tới anh được. Bản thân anh cũng không tự xem lại mình trông như thế nào, con cóc ghẻ cũng đẹp hơn cả anh. Là do nhà anh có tiền nên anh mới có thể lấy được vợ. Tôi khinh, lần nào cũng chỉ có vài phút, thế mà cứ đi bô bô bản thân tuyệt vời ra sao, sao anh có thể mặt dày đến như vậy cơ chứ!”
Hê, Lục Ái Quốc vui đến mức sắp phát điên rồi, không ngờ lại có thể nghe được nhiều chuyện như vậy. Hai người này cũng thật là kỳ lạ, anh lắc đầu, không để ý đến bọn họ nữa. Anh nhốt hai người bọn họ lại với nhau trong chuồng bò, bản thân anh cũng đi vô đó để trú mưa. Mặc dù môi trường bên trong chuồng bò cũng chẳng ra làm sao, nhưng cái chuồng bò dột đó vẫn tốt hơn nhiều so với bốn bề đều mưa bão.
Bí thư cố ý để người đi thông báo trễ một chút, đợi khi bố của Lý Đại Ngưu biết được thì cũng đã muộn rồi, ông ấy gọi vài người nhanh chóng chạy đến phía xã Hòa Bình.
Ông ấy chỉ có một đứa con trai, dù thế nào cũng không thể cứ mặc nó, không hỏi không rằng. Một đám người oai nghiêm bước đi trên đường, người nào không biết chuyện còn tưởng rằng đang đi đánh nhau, nhưng mà cũng gần như thế.
Mặc dù Lục Ái Quốc đang ở phía chuồng bò, nhưng anh cũng không quên quan sát khu vực bên ngoài xã. Mắt anh nhìn thấy một đám người đang hùng hổ bước vào trong xã, vội vã kiếm người đi báo cáo với bí thư, còn bản thân anh thì kéo Nhị Nha và Lý Đại Ngưu đi về phía sân.
Mặc dù mưa đã tạnh, nhưng đường đi vẫn còn khá lầy lội, Lý Đại Ngưu bước một chân rồi lại bước một chân. Khi nhìn thấy bố mẹ của mình, anh đột nhiên khóc rống lên, “Bố mẹ, bọn họ đánh con. Hai người nhìn khuôn mặt bị đánh của con này, bọn họ còn nhốt con vào trong chuồng bò. Bố ơi, mau cứu con với!”
Mẹ của Lý Đại Ngưu thấy con trai mặt mũi sưng vù, toàn thân bùn đất, đau lòng không xiết. Bà không nghĩ ngợi gì, lập tức xông lên.
May mắn thay, Lục Ái Quốc đã kịp gọi đám bạn của mình, chặn lại trước mặt.
“Các người muốn làm gì? Tại sao lại đánh con trai tôi, mau thả con trai tôi ra!” Có lẽ mẹ của Lý Đại Ngưu đã quen với việc làm chủ trong chính xã của mình, liền dùng tay chống nạnh chỉ vào nhóm người trước mặt.
“Tôi e là không được.”
“Bí thư.” Lục Ái Quốc nhìn thấy bí thư đi tới, anh thở phào nhẹ nhõm.
“Ý của anh là gì đây?” Bố của Lý Đại Ngưu nheo mắt nhìn bí thư của xã Hòa Bình đang đi tới, thật ra không nheo mắt thì mắt cũng không to.
“Lý Đại Ngưu đến xã Hòa Bình của chúng tôi để cám dỗ những cô gái chưa chồng, công khai làm những chuyện rác rưởi trong xã của chúng tôi, đạo đức bại hoại, tình tiết khá nghiêm trọng. Chúng tôi muốn tiến hành biểu tình tố cáo một tháng.” Nếu không, cái tên Lý Đại Ngưu này cũng sẽ không làm ra những chuyện mất mặt với xã Hòa Bình được.
“Bí thư Lý, tôi khuyên ông nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động. Nếu làm sai thì phải tự mình gánh lấy hậu quả. Hãy nghĩ lại rồi sau đó mới quyết định nói cái gì, làm cái gì.” Bí thư nhìn thấy bố của Lý Đại Ngưu tức giận, định nói gì đó. Bí thư đánh đòn phủ đầu, nhắc nhở vài câu.
Bí thư Lý đã hơi bình tĩnh lại, biểu tình tố cáo một tháng, mạng vẫn còn, chỉ là chịu khổ một chút mà thôi. Nếu như hôm nay bản thân ông cứ cố chấp bảo vệ cho con mình, vị trí bí thư này e là sẽ khiến người đời chỉ trích, nói không chừng bản thân ông cũng sẽ bị liên lụy. Sau khi cân nhắc lợi và hại, rồi lại nhìn ánh mắt đang mong chờ của đứa con trai nhà mình, cuối cùng ông đành nhẫn tâm, hất tay áo xoay người bỏ đi không nói một lời.
“Này, sao ông lại đi rồi, con trai chúng ta vẫn còn ở đây đó?” Mẹ của Lý Đại Ngưu vội vã hét lên.
“Bố, bố ơi, bố đừng đi mà. Bố dẫn con đi theo đi, nếu không bọn họ sẽ đánh chết con mất.”
“Thật đáng xấu hổ, tôi không có đứa con trai như thế này.”
Trong mắt người ngoài, bí thư Lý là một người vì đại nghĩa không quản người thân. Sở Y Nhất hừ lạnh một tiếng, chẳng phải cũng chỉ là vì bản thân thôi sao.
“Xem náo nhiệt xong rồi còn không chịu về nhà à?” Một lát sẽ cảm lạnh đó.” Cố Hướng Đông nhìn thấy người vợ nhỏ của mình đang hóng hớt, anh nhịn không được, nhắc nhở nói.
“Không phải đã có anh đây à, làm sao em có thể cảm lạnh được.” Sau đó cô đặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của mình vào lòng bàn tay to lớn của Cố Hướng Đông. Hai người đều mặc áo mưa đen, rộng và lớn. Ngoại trừ Cố Hướng Đông, không ai biết về cử chỉ nhỏ này của cô.