Nhị Nha mũi thì bầm tím, mặt thì sưng vù. Đôi mắt của cô ta giờ đây chỉ là một đường hở nhỏ. Dẫu vậy, Sở Y Nhất vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn vô cùng ác ý của cô ta dành cho mình. Sở Y Nhất kéo kéo góc áo của Cố Hướng Đông.
Cố Hướng Đông cũng ý thức được điều đó, anh vươn đôi bàn tay to lớn của mình ra và bọc lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Sở Y Nhất. Nhị Nha chắc là đã nhìn thấy điều này, cô ta khóc càng dữ dội hơn nữa, nước mắt cứ chảy điên cuồng từ khóe mắt của cô ta.
“Bí thư, tại sao chúng ta không nhốt bọn họ vào chuồng bò trước. Lý Đại Ngưu này không phải người trong xã chúng ta. Quả thực cần phải thông báo cho gia đình anh ta. Đợi khi gia đình anh ta đến, chúng ta sẽ xem xem nên xử lý như thế nào, bí thư thấy sao? “Lục Ái Quốc lại đưa ra một lời đề nghị rất đúng lúc.
Bí thư nhìn Lục Ái Quốc, ngày thường cảm thấy anh ta cà lơ phất phơ, không làm đúng công việc của mình. Vậy mà vào thời khắc quan trọng, anh ta hóa ra lại có não, suy nghĩ mọi chuyện cũng khá là chu đáo. Trước đây xem ra bí thư đã hơi xem thường anh ta.
“Ừ, được thì được đó nhưng mà đêm nay ai trông chừng bọn họ đây?”
“Bí thư, chuyện này còn phải phiền bí thư nhọc tâm sao, chẳng phải đã có tôi đây à. Tóm lại tôi cũng rảnh rỗi, đúng lúc có thể chia sẻ khó khăn với bí thư.” Lục Ái Quốc biết thời nên trả lời.
“Vậy được rồi, chuyện này tôi sẽ giao cho cậu. Cậu nên làm một cách cẩn thận cho tôi, đừng có tạo ra rắc rối gì đó.” Bí thư không quên nhắc nhở Lục Ái Quốc.
“Đừng lo lắng, bí thư, tôi đảm bảo sẽ làm một cách hoàn hảo.”
“Hôm nay mọi người giải tán trước đi, đơi khi có thông báo của gia đình Lý Đại Ngưu rồi chúng ta mới xem coi nên giải quyết như thế nào. Hôm nay ai về nhà nấy đi, trời còn đang mưa đấy.” Bí thư nói hai câu, sau đó xua xua tay, bảo mọi người đi về.
Đám đông bu xung quanh vẫn chưa hết hứng, bọn họ thật sự không muốn rời đi, nhưng nhìn thấy bí thư đã đi rồi, Lục Ái Quốc thì kéo hai người kia về phía chuồng bò, bọn họ đành giải tán.
Trên đường đi, Lý Đại Ngưu không chịu phối hợp, Lục Ái Quốc đã giơ chân lên đá một cái, vừa đá vừa chửi: “Không phải anh ghê gớm lắm sao, không phải anh toàn ngước mũi nhìn người khác sao. Xem thử giờ đây anh còn đắc ý thế nào.”
Lục Ái Quốc đá thêm vài cái, Lý Đại Ngưu cũng cam chịu. Tên này cứ đợi đấy mà xem, đợi khi bố anh đến rồi, xem anh xử lý tên này ra sao. Lý Đại Ngưu căm hận, anh ta nghĩ trong lòng.
“Lục Ái Quốc, còn không mau thả tôi ra, anh làm đau tôi đấy.” Nhị Nha dường như còn chưa nhận ra tình thế của mình, cô cảm thấy mình vẫn có thể vênh váo sai khiến trước mặt Lục Ái Quốc.
“Lục Ái Quốc, lỗ tai anh bị điếc à. Tôi đang nói chuyện với anh đấy, tôi bảo anh thả tôi ra!” Nhị Nha thấy Lục Ái Quốc phớt lờ cô, nhất thời cảm thấy bản thân đã bị khinh thường.
“Mã Nhị Nha, bây giờ cô đang dùng thân phận gì để ra lệnh cho tôi vậy?” Lục Ái Quốc chế nhạo, anh bỏ dáng vẻ thường ngày chịu tội với Mã Nhị Nha.
“Anh có ý gì đây. Không phải thường ngày anh đều đuổi theo tôi kêu vợ ơi, vợ ơi hay sao. Bây giờ tôi bảo anh thả tôi ra thì anh lại không đồng ý?” Nhìn thấy ánh mắt của Lục Ái Quốc, trong lòng Mã Nhị Nha hơi hoảng hốt, nhưng cô vẫn cố gắng tỏ vẻ bản thân trông như chẳng thấy sợ hãi gì.
“Thì cô cũng đâu có tự giác làm đúng bổn phận của vợ tôi đâu, cô còn ngủ với cả Lý Đại Ngưu kia mà. Tôi đã nhìn rất rõ cái dáng vẻ hưởng thụ mà không biết xấu hổ của cô rồi. Vốn dĩ tôi chỉ tưởng cô không có não, không ngờ cô còn không biết xấu hổ đến như vậy.”
“Anh. . .”
“Bây giờ cô chỉ là một đôi giày rách, dựa vào cái gì mà nghĩ rằng tôi sẽ o bế cho cô. Có điều, từ Cố Hướng Đông qua Lý Đại Ngưu, cô hạ thấp tiêu chuẩn của mình thì cũng được đi, nhưng cái loại người kiểu này mà cô cũng nuốt cho được?!” Lục Ái Quốc cảm thấy Lý Đại Ngưu thật chướng mắt, ngoại trừ việc điều kiện gia đình tốt ra thì còn có cái gì nữa đâu. Việc tới nước này mà còn đổ lỗi trách nhiệm lên người phụ nữ, thật không phải là một thằng đàn ông.
“Tôi hiểu rồi, Mã Nhị Nha. Tôi cứ hỏi tại sao cô lại luôn ghét cô gái tên Sở Y Nhất đó đến như vậy. Hóa ra là vì cô đã nhìn trúng chồng của người ta, chẳng trách. Cô thật là một đứa con gái không biết xấu hổ. Nhưng mà cũng không thể trách người ta không để mắt đến cô, cô gái Sở Y Nhất đó trông đẹp hơn cô nhiều.” Lý Đại Ngưu nghe thấy lời nói của Lục Ái Quốc, anh hiểu ra rằng anh đang bị Mã Nhị Nha lợi dụng.