“Đó không phải lỗi của tôi, là Nhị Nha đã quyến rũ tôi. Tôi đến nhà cô ta để tìm chị gái cô ta, cô ta luôn tìm cơ hội để động tay động chân với tôi. Chính cô ta đã quyến rũ tôi!”, Lý Đại Ngưu giả vờ rằng mình là nạn nhân. Những người xung quanh nhìn anh ta với ánh mắt ghê tởm.
Ôi trời, thật không biết xấu hổ, đạt được lợi ích mà còn bày ra vẻ thiệt thòi.
Lúc này, góa phụ Mã và Mã Đại Nha nghe tin cũng đến, đúng lúc vừa nghe thấy những lời của Lý Đại Ngưu, góa phụ Mã không nói không rằng xông lên đánh đứa con gái của mình.
“Cái con khốn này, kêu mày học cái tốt thì không học. Đó là người đàn ông của chị mày đó, vậy mà mày cũng quyến rũ. Mày xem bây giờ mày mất mặt cỡ nào, sao mày không đi chết đi…” Tiếng quát mắng của góa phụ Mã truyền ra, mọi người đều mỉm cười đầy ẩn ý.
Đây chẳng phải là truyền thống gia đình sao. Góa phụ Mã mất chồng từ rất sớm, vất vả nuôi hai cô con gái sống qua ngày. Nhưng bà ấy lại lựa chọn đi đường tắt, cám dỗ người này dụ dỗ người kia để đổi lấy đồ ăn thức uống, có thể coi như là đang nuôi hai đứa con gái trưởng thành.
Bây giờ con gái mình lại như vậy, cũng không biết trong lòng góa phụ Mã có cảm nghĩ gì.
Sở Y Nhất nhìn Mã Đại Nha, phát hiện tâm trạng của Đại Nha không hề kích động. Cô đột nhiên nghĩ đến những gì cô nhìn thấy lúc trước, tình cảnh Đại Nha ở cùng một người đàn ông trẻ tuổi khác. Lúc này, cô chợt hiểu ra, e là cô gái Đại Nha này thật sự không thích Lý Đại Ngưu. Nếu không phải do nhà anh ta có tiền có quyền, Đại Nha nhất định sẽ không đồng ý. Nói không chừng trong lòng Đại Nha đang vui vẻ, đây cũng coi như là có lý do một cách quang minh chính đại.
“Mẹ chỉ biết nói con, mắng con, đánh con. Sao mẹ không nói Mã Đại Nha đi, chị ấy sạch sẽ hơn con chắc. Không biết chị ấy đã lang chạ với đàn ông khác bao nhiêu lần. Mẹ thì cứ giả vờ như không biết, cứ dỗ ngọt chị ấy, bảo chị ấy lấy Lý Đại Ngưu đi để mẹ có thể kiếm chác được từ gia đình của Lý Đại Ngưu!”
Ôi trời, lượng thông tin trong câu nói này quá lớn, mọi người đều thất thanh kêu lên. Ba mẹ con nhà này thật là loạn!
Lúc này Mã Đại Nha đã ra tay, cô đặt tay mình lên cái miệng ấy, dùng lực khá mạnh. Mặt của Nhị Nha lập tức sưng lên, những lời Nhị Nha nói ra toàn là ư ư không rõ ràng.
“Cô được lắm, Mã Đại Nha. Bình thường tôi luôn trân trọng cô, mua cho cô cái này, mua cho cô cái kia. Cô hoàn toàn không để mắt đến tôi, còn không để tôi chạm vào tay cô dù chỉ một chút. Tôi còn tưởng rằng cô rất trong sạch, hóa ra cô từ lâu đã là một đôi giày rách rưới! Phẹt!” Lý Đại Ngưu phun ra một ngụm nước miếng trộn lẫn máu tươi, khuôn mặt anh ta tràn đầy sự khinh thường.
“Làm ầm làm ĩ cái gì đấy, còn chưa đủ mất mặt nữa hay sao?” Bí thư đã đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mình, cảm thấy đầu có hơi đau nhói.
“Bí thư, bí thư. Gia đình góa phụ Mã đạo đức bại hoại, chúng ta nên lôi bọn họ ra biểu tình tố cáo. Còn cả tên Lý Đại Ngưu này, một thứ rác rưởi, ỷ bố mình là bí thư xã nên muốn làm gì thì làm. Anh ta giở thói ngang ngược với chúng ta, với cái xã của chúng ta, bộ coi bí thư của chúng ta là đồ trang trí hay sao.” Lời nói của Lục Ái Quốc ba phần công kích, bảy phần khiêu khích. Anh ta muốn đám người này phải nhận sự giáo dục, một đám người không biết liêm sỉ, vong ân phụ nghĩa.
“Đúng đó, bí thư, phải biểu tình tố cáo. Trong xã của chúng ta tuyệt không cho phép có tập tục không lành mạnh như thế này.”
“Bây giờ lôi bọn họ ra ngoài.”
...
Người và trời đều tức giận, bọn họ bàn tán về bà góa phụ Mã này. Vào thời mà góa phụ Mã còn trẻ, bà ấy đã dụ dỗ không biết bao nhiêu người. Vợ của những người đó dù có bị đánh rụng răng, máu trộn lẫn vào nhau, vẫn phải nuốt cục tức vào bụng. Giờ đây, hiếm khi thấy gia đình góa phụ Mã xảy ra chuyện, bọn họ sao lại không hăng hái cho được.
Không thấy xung quanh toàn là các bà các chị hay sao. Góa phụ Mã ngước đầu lên nhìn xung quanh, Sở Y Nhất phát hiện có vài người đang né tránh nên cô rút lui khỏi đám đông. Được lắm, cặp gia phu dâm phụ đó đã ra rồi.
Cuối cùng, Mã Nhị Nha và Lý Đại Ngưu đều bị trói và đem về xã, chỗ sân phơi lương thực. Ban đầu, họ muốn trói góa phụ Mã và Mã Đại Nha lại với nhau, nhưng vẫn không có bằng chức xác thực, hơn nữa Mã Đại Nha đã tự mình trói Nhị Nha, sau đó lôi Nhị Nha đi. Mọi người đều chăm chú nhìn, tính giác ngộ thật là cao, cho nên bọn họ mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Các người không thể đối xử với tôi như vậy, tôi muốn tìm bố tôi.” Lý Đại Ngưu lắp bắp, anh ta bất mãn chống cự.