“Ôi mẹ của Tiểu Bảo, nghe nói hôm nay gia đình cô lên núi đi săn bắn, gom về không ít đồ ngon ha.” Mẹ của Cẩu Đản trực tiếp đi vào trong sân nhà của gia đình họ Cố.
“A.” Sở Y Nhất biết cô ta đến đây là có ý gì, cô thật sự không muốn bắt chuyện.
“Mẹ của Tiểu Bảo à, cô xem Cẩu Đản nhà tôi đó, cả năm nay chưa từng ăn thịt, liệu cô có thể…”
“Ôi trời, tôi cũng đang có ý này đây. Tiểu Bảo nháo nhào đòi ăn thịt, tôi và Cố Hướng Đông phải lên núi chạy đi kiếm. May mắn thay, chúng tôi bắt được một vài con gà rừng và thỏ rừng. Tuy nhiên nhiêu đó lại không đủ, cô cũng biết gia đình họ Cố có nhiều người rồi đấy. Một người vợ mới bước vào nhà như tôi đây phải hiếu thuận với bố mẹ chồng. Nên là trong nhà cũng chỉ còn một ít mà thôi.” Cô vừa nói vừa đưa chén thịt nhỏ ra cho mẹ Cẩu Đản xem, còn thở dài thất vọng giống như rất khó xử.
Mẹ của Cẩu Đản không ngờ Sở Y Nhất lại từ chối một cách tuyệt tình như vậy, nhất thời đứng ngơ ra tại chỗ.
Sở Y Nhất gói ghém những con gà rừng và thỏ rừng săn được trên núi, cô đưa cho Cố Tiểu Trụ xách và dẫn theo Tiểu Bảo đi đến nhà của bí thư trong xã để biếu tặng, đây cũng là để cảm ơn bí thư đã giải quyết vấn đề danh tính cho Tiểu Bảo.
Sở Y Nhất cũng suy ngẫm lại chuyện mẹ của Cẩu Đản cứ chèo kéo mình, có phải cô rất biết cách khiến người khác thù hận? Đối với nhà của người ta, việc ăn bánh bao màn thầu cũng là chuyện xa xỉ, còn nhà của cô thì sao, những món ăn này quả thật rất ngon. Sở Y Nhất cảm thấy bản thân nên khiêm tốn một chút, sau này cô sẽ làm dưa muối và bánh ngô, tránh gây thù cho người khác.
Lần sau cô sẽ lấy một ít dưa muối từ trong trang trại, dù sao thì Cố Hướng Đông cũng không quan tâm lắm đến những thứ này, chắc chắn anh sẽ không phát hiện ra đâu.
Ngày hôm đó thời tiết không tốt lắm, trời đổ mưa. Hiếm có một bữa mọi người không ra đồng làm ruộng, đều ở nhà nghỉ ngơi. Trong xã chỉ có tiếng mưa rả rích.
“Aaaaaaaaaa!” Một tiếng hét thất thanh kinh động ma quỷ truyền ra từ trong nhà xay bột. Những người dân sống gần đó, vốn dĩ đều đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, giờ đều bừng tỉnh. Bọn họ thò đầu ra nhìn về phía nhà xay bột, có người thậm chí còn trực tiếp chạy về phía bên đó. Khó khăn lắm mới có một bữa rảnh rỗi, há gì lại không đi xem náo nhiệt?
Trong nhà xay bột, Nhị Nha và Lý Đại Ngưu quần áo xộc xệch, đầu tóc của Nhị Nha thì hơi rối. Người có con mắt tinh tường vừa nhìn đều biết hai người này xảy ra chuyện gì.
Cố Hướng Đông kéo Sở Y Nhất lại, dùng tay mình che mắt của cô. Mấy cảnh tượng đau mắt như thế này không nên nhìn thì tốt hơn. Sở Y Nhất có phần không phục, “Tại sao anh lại có thể xem?”
“Đừng có quấy, cái này sao giống nhau được!” Cố Hướng Đông dở khóc dở cười, anh cảm thấy tính khí của Sở Y Nhất có phần khá giống Tiểu Bảo. Không, phải là Tiểu Bảo giống với cô ấy. Sống chung một thời gian dài, bọn họ sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.
Nhìn thấy trong nhà xay bột càng ngày càng có nhiều người, đôi mắt nhỏ của Lý Đại Ngưu đảo nhanh, cố gắng tìm một kẽ hở để chui ra ngoài.
Khi anh ta vừa định hành động thì bị Cố Hướng Đông chặn ngang, Lý Đại Ngưu nhìn lên và thấy một người đàn ông vạm vỡ cao hơn mình một cái đầu đang chặn đường, anh ta nhất thời nhụt chí.
“Trời ơi, vợ ơi. Em đang làm cái gì thế hả, tại sao em lại có thể làm ra chuyện như thế này. Anh ta là anh rể của em đó!” Lục Ái Quốc gào khóc, tự đấm vào ngực mình. Anh quỳ xuống đất, vô cùng tủi thân, vô cùng yếu ớt.
Một lúc sau, Lục Ái Quốc đứng dậy bước tới và đấm Lý Đại Ngưu. Lý Đại Ngưu không ngờ có người đánh mình, lại còn là một cú đấm thật sự. Máu mũi của anh ta bất giác chảy xuống, điều này khiến anh ta trông càng thảm hại và dung tục.
“Lý Đại Ngưu, anh có phải là con người không. Anh đã kết hôn với Đại Nha rồi, vậy mà lại dan díu với Nhị Nha. Anh quả thật không phải là con người mà, anh là một thằng súc vật.”
Lúc này đây, cuối cùng những người xung quanh biết được chuyện gì đang xảy ra. Cái tên Lý Đại Ngưu này ăn trong bát mà còn ngó trong nồi, đã đính hôn với Đại Nha của góa phụ Mã, vậy mà còn dan díu với Nhị Nha. Ôi trời trời, thật là mất mặt quá đi mà.
Lý Đại Ngưu giờ khắc này cảm thấy vô cùng hối hận. Đây không phải là xã của anh ta, anh ta không quen biết ai, người có thể gửi thư cho bố anh cũng không có. Hôm nay chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, chính vì trời mưa cho nên bọn họ mới chạy đến đây. Khi nghĩ tới chuyện này, anh nhìn Nhị Nha với đôi mắt căm hận.