Đợi khi hai người bọn họ đã đi thật xa, một người thì ở ngoài canh cửa, một người thì len lén luồn lách vào cổng nhà của Sở Y Nhất. Hê, đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn thời gian. Không phải đang được phơi trong sân đây sao, cô gái này quả thật cũng ghê gớm đấy, mặc hẳn quần lót màu đỏ.

Gã đàn ông dung tục vươn tay giật lấy chiếc quần lót, cho vào túi rồi nhanh chóng lùi ra ngoài.

“Anh buông em ra đi, em tự đi được mà.” Sở Y Nhất kéo đôi tay đang được Cố Hướng Đông nắm lấy. Vào lúc này tuy không có nhiều người, nhưng bị người ta nhìn vào, Sở Y Nhất cảm thấy xấu hổ.

“Sắp lên núi rồi, em chắc em có thể không?” Cố Hướng Đông hỏi.

Sở Y Nhất liếc nhìn sườn đồi dốc và bụi gai rậm rạp. Thôi bỏ đi, thể diện cũng đâu quan trọng lắm. Cô dứt khoát dùng hai tay ôm lấy Cố Hướng Đông.

Cố Hướng Đông im lặng mỉm cười, để mặc cho Sở Y Nhất nắm cánh tay của mình.

“Một lát nữa, nếu có gì nguy hiểm, em phải nghe lời của anh, có biết không?” Mặc dù xung quanh đây chưa xuất hiện con quái thú lớn nào, nhưng để đảm bảo hơn, Cố Hướng Đông vẫn nhắc nhở trước một tiếng với Sở Y Nhất.

“Hả? Anh đừng có dọa em chứ. Chẳng phải cũng chỉ toàn là thỏ, gà gì thôi sao, có gì mà nguy hiểm được.”

“Yên tâm đi, anh chỉ nhắc trước với em một tiếng mà thôi. Anh sẽ bảo vệ cho em.”

“Đội trưởng Cố thật uy vũ.” Cái gì cũng có thể bị người khác ghét bỏ, duy chỉ có lời khen là ai cũng thích nghe. Cô khen ngợi Cố Hướng Đông cũng đâu có sai.

Hai người đi dạo rất lâu, loanh quanh rất nhiều nơi. Gà rừng, thỏ rừng đã không có thì thôi, ngay cả chim nhỏ cũng không thấy nốt.

“Cố Hướng Đông, em hơi mệt. Em ngồi ở đây một lát, anh đi kiếm những chỗ khác xem sao.” Sở Y Nhất thở hổn hển nói với Cố Hướng Đông.

“Mệt rồi à, được, em nghỉ ngơi ở đây đi. Anh đi không xa đâu, em không cần phải sợ, anh đi vòng vòng một lát, không thể nào trở về tay không được.”

“Ừ, được rồi, yên tâm đi.”

Cố Hướng Đông nhìn Sở Y Nhất, rồi lại đi về phía xa hơn một chút.

Sở Y Nhất không thấy bóng dáng của Cố Hướng Đông nữa, cho nên cô vào hệ thống trang trại. Cô tìm một ít gà rừng, thỏ rừng và cả một đống trứng gà rừng, sau đó nhanh chóng thoát khỏi hệ thống trang trại.

Quản gia nhỏ bĩu môi, quả nhiên là cô gái chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không tính cho người nhà.

Sau khi đánh giá phương hướng của Cố Hướng Đông, cô ném tất cả gà rừng, thỏ rừng, v.v. ra đó. Tiếp theo cô tìm một nơi, đặt những quả trứng gà vào trong và chỉnh lại một chút để trông như ổ ấp trứng. Cuối cùng, cô phủi phủi tay với tâm trạng hài lòng và quay lại ngồi ở chỗ ban đầu.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sâu Cố Hướng Đông đã quay trở lại. Trong tay anh còn xách theo hai con gà rừng và ba con thỏ rừng, trông rất hoành tráng.

“Ôi, đội trưởng Cố, anh thật là tài giỏi, không ngờ anh lại bắt được nhiều như vậy. Hay nên nói là trước đó do em đã làm cản trở anh nên anh mới không bắt được gì?” Sở Y Nhất tình nguyện chạy tới, cô muốn cầm giúp cho Cố Hướng Đông, chia sẻ trách nhiệm.

“Không sao, mấy thứ nhỏ nhặt này có đáng là gì đâu. Chúng ta đi về thôi.” Cố Hướng Đông rút tay về, anh không muốn làm bẩn tay của Sở Y Nhất.

Những con gà rừng, thỏ rừng mà Sở Y Nhất thả ra không chỉ có nhiêu đây, nhưng cũng không sao cả, để lại cho người khác cũng được.

“Cố Hướng Đông, anh nhìn xem kia là cái gì thế?” Sở Y Nhất chỉ về một phía, không đợi Cố Hướng Đông phản ứng, cô đã chạy qua đó. Một lát sau, Cố Hướng Đông nhìn thấy Sở Y Nhất ôm một bao trứng đi ra.

“Ồ, vận may hôm nay của chúng ta thật sự quá tốt. Em chuẩn bị vải bố từ lúc nào vậy?”

“À, trước khi đi ra ngoài cùng với anh, em đã tiện tay cầm một cái và nhét vào trong túi áo, không ngờ lúc này lại hữu dụng như vậy.” Lẽ nào cô phải nói với anh, đây là vải bố mà chính tay cô đã lấy ra từ trong hệ thống trang trại. Nhìn thấy Cố Hướng Đông xoay người rời đi, Sở Y Nhất lè lưỡi với bóng lưng của anh.

Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất tay xách nách mang, cùng nhau đi về. Những người xung quanh cảm thấy ghen tị. Bọn họ nghĩ tới mùi thịt thơm đó, nhưng cũng chỉ có thể thòm thèm mà thôi. Vào năm này, thịt là một thứ quý như vàng, có những gia đình đã một năm rồi chưa ăn được thịt dù chỉ một lần!

Cố Hướng Đông thật là may mắn!

“Trong xã của chúng ta, e là ngay cả đồ ăn của gia đình bên bí thư cũng không ngon bằng bên gia đình họ Cố.”

“Đúng thế, mọi người không nghe mẹ Cẩu Đản nói sao. Nhà bên đó cả ngày chỉ toàn bốc mùi thơm phức mà thôi. Mọi người nhìn Tiểu Bảo đi, nuôi nó trắng trẻo mập mạp thế kia.

“Hầy, ai bảo người ta có bản lĩnh. Ngọn núi này nằm bên kia, có bản lĩnh thì đi đi, ha ha.”

“Vậy thì tôi không có khả năng đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play