“Có được không thím nhỏ? Cháu có thể ngủ ở bên này sao?” Cố Tiểu Trụ thích Sở Y Nhất và Tiểu Bảo, nên đương nhiên cậu bé muốn ở đây chơi thêm. Tính tình con nít ấy mà.
“Được chứ, thím nhỏ lúc nào cũng hoan nghênh cháu đến đây. Cháu muốn đến thì đến, nếu như cháu muốn ngủ ở đây, vậy thì cứ bảo với chú nhỏ nói với bố cháu một tiếng.”
“Dạ, chú nhỏ, chú nhỏ. Cháu muốn ngủ ở đây, đêm nay cháu không về đâu ạ.” Cố Tiểu Trụ nhìn Cố Hướng Đông và nói với đôi mắt sáng ngời.
“Được, chú biết rồi, lát nữa chú sẽ nói chuyện với bố cháu.”
“Vui quá, anh Tiểu Trụ có thể ngủ chung với em rồi.” Tiểu Bảo cũng rất vui.
“Anh đi đi, đi từ từ thôi. Bọn em ở đây đợi anh về rồi mới ăn.”
“Được.” Cố Hướng Đông xách theo đồ đạc và bước vào trong bóng tối.
Bên gia đình họ Cố đúng lúc cũng đang chuẩn bị ăn cơm, nhìn thấy tô cháo loãng đến mức có thể soi được cả chính mình, cùng với bánh ngô cứng như đá, mọi người đều không có cảm giác thèm ăn gì cả. Thật nhớ những ngày em út còn ở trong nhà, thỉnh thoảng còn nhìn thấy được đồ ăn mặn, ngay cả sủi cảo cũng được nếm qua. Hầy, cả gia đình em út dọn đi rồi, những hy vọng về các món ăn đó xem ra cũng tan thành mây khói.
“Bố, mẹ.”
“Con út, sao con lại đến đây? Đã ăn cơm chưa?” Mẹ cả Tôn đứng dậy hỏi.
“Y Nhất có làm cá om, bảo con mang qua đưa cho mọi người.” Cố Hướng Đông nói rồi đưa đồ trong tay về phía mẹ cả Tôn.
Mẹ cả Tôn nhấc tấm vải bông đang đậy lên, thấy một nồi cá om đầy ắp còn bốc khói nghi ngút, mùi cá bay ra thoang thoảng.
“Sao lại đem qua nhiều thế này, hai đứa còn đủ để ăn không đấy? Con ở đây ăn chung với mọi người đi.”
“Không cần đâu mẹ, Y Nhất và đám trẻ vẫn đang đợi con ở nhà, con phải về đó ăn.”
“Vậy sao, thế con mau về đi.” Mẹ cả Tôn thầm nghĩ, tình cảm của đứa con trai út và Y Nhất càng ngày càng tốt.
“Anh hai, đêm nay Tiểu Trụ không về, thằng bé sẽ ngủ chung với bọn em.”
“Ồ, được rồi.” Cố Kiến Quân hoàn toàn không để ý đến lời nói của Cố Hướng Đông. Lúc này, sự chú ý của anh đang đổ dồn về món cá om mà mẹ anh đang cầm, trông thật là ngon!
“Nó ở đó làm gì thế, lại làm phiền hai đứa.” Mẹ cả Tôn có chút không đồng ý, gằn giọng một câu. Sau này bà sẽ nói chuyện thật rõ ràng với Tiểu Trụ, không thể để nó làm lỡ việc thím nhỏ và chú nhỏ của nó sinh em bé.
Hai ngày nay, Cố Hướng Đông phát hiện quanh nhà anh luôn có vài người lạ mặt đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại lén nhìn vào sân nhà anh. Cố Hướng Đông hừ một tiếng, múa rìu qua mắt thợ à, tưởng anh bị mù sao!
“Anh Cố, chúng ta lên núi xem đi, anh có biết săn bắn không?” Sở Y Nhất nhìn Cố Hướng Đông, cô mỉm cười nói.
“Săn bắn? Em thật sự muốn đi sao?” Cố Hướng Đông nghi ngờ nhìn Sở Y Nhất đang tràn đầy mong đợi.
“Đúng thế, Tiểu Bảo đang làm ầm lên đòi ăn thịt, chỗ em thì làm gì có thịt để làm cho Tiểu Bảo ăn. Cho nên em muốn đi lên núi cùng với anh, xem thử có gà rừng hay thỏ rừng gì đó không. Cố Hướng Đông, anh nói xem liệu trên núi này có mấy thứ đó hay không?” Nếu như trên núi không có cũng chẳng sao cả, cứ để anh dẫn cô đi là được. Trong hệ thống trang trại, cô muốn có cái gì là sẽ có cái đó, nhưng cũng phải tạo ra cơ hội mới có thể lấy ra được, đúng không.
Cố Hướng Đông lại ngước đầu lên nhìn những bóng dáng thấp thoáng không xa, anh có chút do dự.
“Sao vậy anh Hướng Đông, có phải anh không muốn đi không. Nếu như anh không muốn đi thì thôi, em nghĩ ngọn núi này chắc cũng không tìm được cái gì có thể ăn đâu.” Sở Y Nhất nhìn thấy dáng vẻ cứ do dự của Cố Hướng Đông, cô bắt đầu dùng chiêu lấy lùi làm tiến.
“Không phải như em nghĩ đâu. Để anh dẫn em lên núi xem thử, em cũng đừng có ôm hy vọng quá. Gần đây, những người trong xã đi lên núi đó tìm kiếm cũng không biết bao nhiêu lần, e là cũng không có nhiều khả năng lắm đâu.”
“Ừ, em cũng cảm thấy như vậy. Tất cả rau rừng mà có thể ăn được cũng đã bị đào lên kha khá rồi, huống hồ chi là những đám chim thú, bọn chúng đều là thịt. Tuy nhiên nói không chừng vận may của chúng ta lại tốt thì sao?” Có cô ở đây, vậy may chắc chắn phải tốt rồi!
“Vậy thì đi thôi.” Cố Hướng Đông nắm tay Sở Y Nhất.
“Được, có cần phải chuẩn bị đồ gì không?”
“Em không cần phải cầm theo cái gì cả, anh cầm là được. Em chỉ cần làm một việc cho anh thôi, đó là theo sát anh.” Cố Hướng Đông nghiêm túc nhìn Sở Y Nhất.
Ờ… đội trưởng Cố này có vẻ không mấy tin tưởng cô lắm. Không sao cả, sự thật mạnh hơn lời hùng biện, cô nhất định sẽ thể hiện thật tốt.
“Này này, bọn họ đã ra ngoài, cơ hội đến rồi.” Hai người đàn ông đứng ở mộc góc lén lén lút lút, nhìn thấy Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất đã rời khỏi nhà.