“Này, đội trưởng Cố của chúng ta sao có thể làm chuyện này được chứ, mau ra ngoài đi, làm xong thì em sẽ gọi anh.” Sở Y Nhất nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy thật sự có chút kỳ lạ.
“Đội trưởng Cố có thể làm rất nhiều việc. Ngoài việc không thể sinh con ra, những gì em nghĩ tới hoặc những gì em không nghĩ tới, anh đều có thể làm được. Làm cái này thôi thì có tính gì đâu.” Một tiếng rắc vang lên, anh bẻ gãy một cành cây bằng tay không và ném nó vào trong bếp.
“Phụt.”, Sở Y Nhất phì cười, “Mới khen anh vài câu, anh xem anh kìa, leo hơi cao rồi đấy.”
“Còn không phải do em đã thuận nước đẩy thuyền cho anh hay sao, anh chỉ hợp tác với em thôi mà.”
“Rồi rồi, cảm ơn sự hợp tác của đội trưởng Cố. Bây giờ mời anh hợp tác thêm lần nữa, ra ngoài nghỉ ngơi đi.” Hai tay của Sở Y Nhất làm động tác mời. Thật là đùa kiểu gì thế, nếu như Cố Hướng Đông cứ ở đây mãi, làm sao cô có thể lấy những món đồ từ trong hệ thống trang trại được chứ. Những gia vị bình bình hũ hũ đó, không thể nào để người khác phát hiện ra được.
“Được rồi, vậy anh đi ra ngoài xem Tiểu Trụ và Tiểu Bảo. Có chuyện gì cần giúp thì em cứ gọi anh.” Cố Hướng Đông nói rồi bước ra ngoài.
Sở Y Nhất thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn thấy Cố Hướng Đông đi tới trước mặt hai đứa nhỏ thông qua cửa sổ. Hình như anh đang dạy bọn chúng cái gì đó, hai đứa nhỏ lắng nghe rất chăm chú, cô cảm thấy cảnh tượng này thật sự rất đẹp.
Thế giới nhỏ trong căn bếp này đã có thể mặc sức phát huy rồi.
Cô đổ dầu và tất cả các nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn như là ớt khô, gừng, tỏi, hoa tiêu vào trong nồi. Dầu trong nồi bắt đầu nổ lốp bốp, chẳng bao lâu sau bốc ra mùi hơi hăng.
Sở Y Nhất lấy con cá mà Cố Hướng Đông đã chuẩn bị, đặt xuống từng con một, chiên cho đến khi vàng đều hai mặt. Cô đổ thêm xì dầu, giấm balsamic, cuối cùng đổ một ít nước đun sôi chưa đầy qua thân cá rồi đậy vung lại. Tiếp theo, cô điều chỉnh lửa trong lòng bếp rồi mới đứng dậy trộn một ít bột mì trắng và bột mì ngô lại với nhau, cô định sẽ trét bên thành của nồi.
Món cá tạp kèm bánh chiên đã xong. Trong chốc lát, mùi vị thơm ngon của cá bay ra, khiến người ta phải nuốt nước miếng. Những người đi đường nhịn không được thò đầu nhìn vào trong sân.
Con dâu thứ ba của gia đình họ Cố đang làm cái gì vậy, mùi thơm quả thật tuyệt vời.
“Vợ của Hướng Đông, nhà cháu đang làm cái gì thế? Mùi thơm thật đấy, khiến người khác ngửi thôi cũng phải chảy nước miếng. Cẩu Đản nhà tôi sốt ruột đến phát khóc rồi.” Mẹ của Cẩu Đản ở nhà bên đang bám vào bức tường đất cao khoảng nửa thân người, rướn cổ ra hỏi. Khuôn mặt bà ấy ốm đến mức chỉ còn da bọc xương, bà ấy mỉm cười khiến người khác cảm thấy lúng túng, trong đôi mắt nhỏ của bà ấy còn có chứa sự toan tính.
“À, cũng không có gì đâu. Chẳng phải Hướng Đông nhà tôi đã câu được cá hay sao. Nhân lúc nó còn tươi mới, tôi đã luộc nó lên. Đúng là thơm thật đấy, tiếc là Hướng Đông nhà tôi chỉ câu được có hai con cá mà thôi, không đủ cho bọn tôi nhét kẽ răng nữa.” Nói xong, Sở Y Nhất hất đổ đống nước bẩn ở trong thau đi.
Mẹ của Cẩu Đản phỉ nhổ bóng lưng của Sở Y Nhất. Cái quái gì vậy, ai mà không biết Cố Hướng Đông đã câu được rất nhiều cá bên bờ sông vào chiều hôm nay. Bản thân bà còn chưa mở miệng nữa mà đã khóc lóc ỉ ôi với mình, đây chẳng phải là đang phòng thủ với mình hay sao.
“Mẹ ơi, con muốn ăn cá, con muốn ăn món cá thơm phức đó.” Cẩu Đản mặc kệ mọi thứ, thằng bé cứ lắc lắc thân hình gầy yếu của mẹ mình.
Cẩu Đản đã là đứa trẻ mười mấy tuổi, nhưng vì hồi nhỏ bị sốt, sốt đến mức tổn hại đến não. Cho nên mặc dù thân thể đã trưởng thành, chỉ số thông minh của thằng bé vẫn luôn bằng chỉ số thông minh của một đứa trẻ mới bốn, năm tuổi. Giờ đây thằng bé đang vòi mới mẹ mình rằng nó muốn ăn cho bằng được.
Mẹ của Cẩu Đản bị làm phiền đến phát bực, điều này khiến bà càng có thành kiến với Sở Y Nhất hơn, “Cẩu Đản à, chúng ta không ăn cá nữa. Mấy con cá đó nhiều xương lắm, sẽ đâm vào miệng đấy. Mẹ sẽ luộc trứng cho con ăn, được không?”
“Vâng ạ, ăn trứng, ăn trứng.” Cẩu Đản vừa nghe nói có trứng ăn, thằng bé lập tức kéo mẹ nó đi vào phòng bếp.
“Này, Cẩu Đản, con đi từ từ nào.” Cẩu Đản cao lớn và có da thịt hơn mẹ mình, cú kéo mạnh như vậy khiến cho mẹ Cẩu Đản thật sự đứng không vững, suýt nữa là té sấp mặt.
“Đội trưởng Cố, bữa ăn đã chuẩn bị xong, anh đem đi gửi cho mẹ và mọi người trước đi.” Sở Y Nhất đưa cái giỏ nhỏ đã chuẩn bị sẵn cho Cố Hướng Đông, “Tiểu Trụ, cháu ở đây ăn cơm nhé. Lát nữa thím sẽ bảo chú nhỏ đưa cháu về, hoặc cháu ngủ bên này cũng được.”