“Dù gì cô ta cũng có danh hiệu là vợ của cậu, trước đây không phải cậu muốn lấy cô ta hay sao, tôi còn tưởng…”
“Chị ba, chị cho rằng em thích cô ta hay sao? Không có chuyện đó đâu. Nhưng mà, không chỉ trước đây em muốn lấy cô ta, mà bây giờ em vẫn muốn lấy cô ta. Chỉ cần cô ta trở thành vợ của em, em muốn đối xử với cô ta thế nào mà chẳng được?!” Lục Ái Quốc nhớ lại dáng vẻ khinh thường mình của Nhị Nha, anh chỉ muốn kéo cô ta ngã xuống, sau đó hung hăng đạp vào chân cô ta, để cô ta nếm thử những gì mà anh đã chịu đựng!
“Cậu có chắc không, cô ta đã như vậy rồi mà cậu vẫn muốn lấy cô ta sao?”
“Chị ba, em chắc chắn.”
“Vậy thì được. Để tôi nghĩ đã, đến lúc đó tôi sẽ nói với cậu. Vật chứng đó cậu cứ giữ lại đi, sau này có thể có ích đấy.”
“Chị ba, chị yên tâm đi, vậy em về trước đây.”
“Được, đi đi.”
Lục Ái Quốc huýt sáo rời đi. Trên đường về thì bắt gặp Nhị Nha đang xắn gấu quần làm ruộng trên đồng. Nghĩ tới cảnh tượng ân ái của cô ta vào tối hôm qua, cơn giận trong lòng anh liền bộc phát.
Thường ngày cô ta đều không thèm ngó ngàng gì tới anh, vậy mà lại sẵn lòng mây mưa với Lý Đại Ngưu, một tên vừa lùn vừa đen vừa xấu đó, thật không biết xấu hổ. Còn là anh rể của cô nữa, đã vậy còn muốn hại cả anh. Xem thử coi ai xử lý ai nào.
“Vợ ơi, làm đồng đấy à, có mệt không?” Lục Ái Quốc hét lớn về phía của Nhị Nha.
Nhị Nha đang phát cáu vì chuyện tối qua, cô không biết rốt cuộc là ai, liệu cô có bị phát hiện hay chưa. Giờ lại nghe thấy tiếng của cái tên phiền phức Lục Ái Quốc kia, cô càng điên tiết hơn nữa!
“Lục Ái Quốc, sao anh không tự đái một vũng rồi soi lại bản thân mình đi. Muốn lấy tôi à, anh không xứng! Sau này còn dám gọi tôi là vợ nữa, cẩn thân tôi xé rách cái miệng của anh!” Nhị Nha chửi vài câu rất tàn nhẫn.
Những người cùng làm việc bên cạnh không khỏi nhíu mày, những lời mà Nhị Nha nói quả thật không chừa lại chút mặt mũi nào. Dù gì Lục Ái Quốc cũng đã từng cứu mạng của cô ta, không cảm kích thì thôi đi, sao còn có thể chửi người ta như vậy nữa chứ?
“Vợ à, em đang qua cầu rút ván đó sao. Anh đã không màng đến sự nguy hiểm của tính mạng mà nhảy xuống cứu lấy em, còn để lại di chứng đây này. Thời tiết dạo này không tốt, anh tức ngực đến nỗi thở không ra hơi, tại sao em có thể đối xử với anh như vậy?” Lục Ái Quốc bày ra điệu bộ đáng thương, bản thân anh ta trông cũng không xấu lắm, chỉ cần tỏ vẻ thảm hại là có thể thu hút được sự đồng tình từ các dì, các chị vợ xung quanh.
Nhị Nha lắng nghe những tiếng bàn tán xung quanh, cô càng tức giận hơn. Cô hận không thể tiến lên phía trước bóp chết Lục Ái Quốc, đều là do hắn, đều là do Sở Y Nhất. Chính hai người họ đã phá hủy cô, cô nhất định sẽ khiến bọn họ trả một cái giá thật đắt!
“Các thím và các chị dâu à, mọi người đừng nói cô ấy nữa. Là con không xứng với cô ấy, con cũng không trách cô ấy đâu. Mọi người đừng mắng cô ấy nhé!” Lục Ái Quốc tiếp tục diễn kịch.
Bây giờ, sự công bằng trong trái tim của mọi người đã hoàn toàn chuyển sang phía Lục Ái Quốc, những lời thì thầm ban đầu đã trở thành những cuộc bàn luận một cách quang minh chính đại.
“Mẹ, mẹ mau đến xem đi, bố câu được rất nhiều cá!” Cố Hướng Đông xách xô đi phía sau, Tiểu Bảo và Tiểu Trụ chạy về nhà trước và báo tin vui cho Sở Y Nhất.
“Thật sao, vậy tối nay con lại có phúc ăn nữa rồi.” Sở Y Nhất sờ đầu cậu bé, cô mỉm cười nói.
“Mẹ, mẹ làm cá om cho con và bố con nhé.”
Sở Y Nhất xin quản gia nhỏ nhiều loại gia vị, trình độ nấu nướng cao ngất ngưởng, chỉ cần qua tay cô là sẽ thành những món ngon tuyệt vời hơn cả những người khác làm.
Tiểu Bảo đã ăn quen miệng rồi, cậu bé không muốn ăn đồ ăn do người khác làm, không có dầu, không có mùi vị. Điều này đã khiến cho lòng tự tin của Sở Y Nhất tăng vọt chưa từng có.
“Được rồi, đợi khi nào mẹ làm xong, con mang một ít qua bên chỗ ông và bà nhé.”
“Vâng ạ.”
“Đưa cho em, anh đưa Tiểu Bảo đi tắm đi.” Sở Y Nhất cầm lấy xô cá trong tay Cố Hướng Đông, chỉ vào thau rửa mặt đã được đổ đầy nước.
“Ừ, em để cá qua bên kia đi, lát nữa anh xử lý cho, tránh kẻo làm tanh người em.”
“Vậy cũng được. Tay chân anh tháo vát, nhanh hơn em. Em đi chuẩn bị những thứ khác đây.” Sở Y Nhất đặt xô cá bên cạnh giếng, đi chuẩn bị những nguyên liệu khác.
Khi Sở Y Nhất đang chuẩn bị những thứ khác trước mặt bếp đất, Cố Hướng Đông xách những con cá đã được chế biến bước vào. Dáng người cao ráo khiến cho cả căn bếp hơi nhỏ hẹp và chật chội.
Sở Y Nhất cầm lấy, cô xoay người tiếp tục bận rộn. Khóe mắt cô nhìn thấy Cố Hướng Đông đang ngồi trước bếp đất, bắt đầu thêm củi lửa.