Hôm nay, Lý Đại Ngưu lại bí mật đến tìm Nhị Nha, hai người hẹn gặp nhau ở chỗ cũ. Lục Ái Quốc đã ở đó đợi từ rất lâu.
Vừa gặp mặt, Lý Đại Ngưu nóng lòng lao tới. Trong lòng Nhị Nha còn đang bực bội, cô không đồng ý, dùng sức đẩy Lý Đại Ngưu ra.
“Có chuyện gì vậy bé cưng? Mau cho anh đi, đã mấy ngày không gặp nhau rồi, anh nhớ em chết đi được!” Nói xong lại động tay động chân.
Một tiếng “chát” vang lên, Nhị Nha đánh vào đôi tay của Lý Đại Ngưu đang vươn tới phía ngực của mình. “Hôm nay anh nhất định phải cho em một câu trả lời dứt khoát, rốt cuộc là anh định khi nào, đối phó như thế nào với Sở Y Nhất và Lục Ái Quốc?”
Ồ, còn có liên quan đến mình nữa sao. Trong lòng Lục Ái Quốc thầm nghĩ, hôm nay đứng ở góc này nghe lén quả thật không uổng phí.
“Ôi trời, anh đã nghĩ xong rồi. Hai ngày nữa anh sẽ trộm đồ lót của Sở Y Nhất, sau đó vứt vào nhà của Lục Ái Quốc. Em chỉ cần dẫn người qua đó khám xét không phải là được rồi sao. Đến lúc đó hai người bọn họ hết đường chối cãi!”
“Thật sao, vậy cũng ổn. Ôi trời, anh nhẹ một chút, thô bạo gấp gáp cái gì vậy?” Nhị Nha lắng nghe kế hoạch của Lý Đại Ngưu, cô cũng cảm thấy kế hoạch này khả thi. Trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nên để mặc kệ Lý Đại Ngưu hành sự.
Khi hai người bọn họ đang bước vào khúc cao trào, Lục Ái Quốc ho mạnh hai tiếng “khụ, khụ”, dọa cho Lý Đại Ngưu run cầm cập, anh ta đột nhiên mềm nhũn cả ra. Hai người ba chân bốn cẳng mặc quần áo vào. Nhìn thấy có người đang đi tới đây, không kịp xem bản thân đã mặc đồ xong chưa, vội vã chạy phăng ra ngoài.
Lục Ái Quốc bước tới, dùng cây gậy gỗ nhặt đồ lót của hai người bọn họ để lại, mỉm cười đắc ý.
“Bố ơi, hôm nay chúng ta ngủ chung với nhau đi. Bố không ở chung với mẹ và con, mẹ và con cảm thấy không quen.”
Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất đưa Tiểu Bảo về nhà cũ, căn phòng họ ở rộng rãi hơn một chút. Cố Hướng Đông đã chủ động dọn sang phòng khác, Tiểu Bảo cảm thấy không vui nên đã làm loạn mấy lần. Thế này có khác gì đang lặp lại như cũ đâu.
“Sở Tiểu Bảo, con nên nói rõ ràng một chút. Là con không thích, không có mẹ trong đó. Mẹ ngủ hay đạp lung tung, nếu như con ngủ không ngon giấc thì qua ngủ với bố con đi. Vậy chẳng phải là được rồi sao.”
“Mẹ, mẹ xem mẹ kìa. Mẹ đuổi bố ra ngoài thì thôi đi, bây giờ lại còn muốn đuổi con ra ngoài.” Tiểu Bảo tức giận chống nạnh và nói.
Sở Y Nhất không biết nên cười hay nên khóc. Sao lại trở thành cô đuổi Cố Hướng Đông ra ngoài chứ. Rõ ràng là bản thân anh tự đi ra ngoài, được chứ.
“Cố Hướng Đông, anh tự nói đi, là em đuổi anh ra ngoài sao?”
“Ồ, không phải đâu. Là bố muốn ngủ ở phòng khác. Bố thích ngủ một mình.”
Vẻ mặt của Cố Hướng Đông khiến người ta nhìn vào, dù thế nào đi nữa cũng cảm thấy như Sở Y Nhất đang ép anh phải nói ra những lời nói dối lòng, độ tin cậy thực sự rất thấp.
Sở Y Nhất nhìn bộ dạng không tin tưởng của Tiểu Bảo, cô cảm thấy tức giận, không muốn quan tâm đến hai người bọn họ nữa.
“Anh ba, chị ba có nhà không?” Sở Y Nhất thò đầu ra nhìn. Người đang đứng ở ngoài cửa sân chẳng phải chính là Lục Ái Quốc, người mà cô muốn tìm đây sao. Thật là trùng hợp.
“Lục Ái Quốc, cậu là đang muốn tìm Cố Hướng Đông hay là tìm tôi vậy?”
Lục Ái Quốc nhìn Cố Hướng Đông đứng bên cạnh Sở Y Nhất, anh hơi chần chừ, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, “Coi chị ba nói kìa, em kiếm chị hay là kiếm anh ba cũng như nhau cả thôi. Em có chút chuyện muốn thỉnh giáo chị ba.”
“Ồ? Thỉnh giáo tôi? Vậy cậu nói xem, tôi đang nghe đây. Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn tìm cậu.”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Y Nhất, vốn dĩ Lục Ái Quốc còn đang nghĩ cách tránh né Cố Hướng Đông, nhưng hiện tại xem ra không cần nữa. Anh vừa định nói thì đã nghe thấy Cố Hướng Đông nói trước.
“Hai người nói chuyện đi, anh dẫn Tiểu Bảo ra bờ sông câu cá.”
“Cũng được, hai người đi đi.” Sở Y Nhất nghĩ thầm trong lòng, Cố Hướng Đông không nghe được cũng tốt. Tránh đến lúc đó lại kéo anh vào, ảnh hưởng đến anh.
Lục Ái Quốc kể lại những gì đã thấy và nghe được đêm qua một cách sống động, sau đó nhìn Sở Y Nhất không chút phản ứng, “Chị ba, chị không ngạc nhiên chút nào sao?” Anh không nhịn được hỏi.
“Tôi đã biết bọn họ dan díu với nhau từ lâu rồi, có gì phải ngạc nhiên chứ. Gần bùn làm gì có chuyện không vấy bùn. Tôi có thể phát hiện ra, khó tránh khỏi việc người khác cũng phát hiện ra.”
“Cũng đúng.”
“Lục Ái Quốc, cậu nghĩ như thế nào?”
“Chị ba, không ngờ cái đôi cẩu nam nữ này làm muốn hãm hại chị, chúng ta tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ. Bọn họ muốn chị thân bại danh liệt, vậy thì chúng ta đành phải ra tay trước mà thôi.” Lục Ái Quốc là một người rất tinh ranh. Vào lúc này đây, anh chỉ muốn thể hiện một lòng một dạ ủng hộ Sở Y Nhất, chưa kể bản thân anh cũng bị dính líu vào chuyện này.