Cố Hướng Đông sửng sờ, sao đột nhiên lại thành thế này, giọng của cô cũng rất khác lạ. Anh không nghĩ nhiều, bước lên phía trước và cầm lấy một ít đồ trong tay của Sở Y Nhất, toàn bộ đều do một mình anh xách.
“Đi nào.”
Sở Y Nhất nhân cơ hội nắm lấy cánh tay của Cố Hướng Đông, nghênh ngang đi lên phía trước.
“Tôi nói này Nhị Nha, cô có thể làm đồng được không đấy. Cô xem cô đã làm ra thành cái gì đây này. Bình thường đến muộn về sớm thì thôi đi, mọi người đều bận rộn túi bụi, vậy mà cô còn có thể đứng ở đây ngơ ngác. Nếu như cô còn như vậy nữa, đừng hòng lấy được công điểm cuối năm!”
Nghe thấy giọng nói phía sau, Sở Y Nhất cười vui hơn, bước đi nhanh nhẹn hơn. Cố Hướng Đông liếc mắt nhìn người cách đó không xa, sau đó nhìn phản ứng của Sở Y Nhất, liền hiểu ra.
“Có gì đâu mà ghê gớm quá vậy, tôi chỉ nghỉ ngơi một lát thôi mà, sao cứ bám lấy không buông thế, thú vị lắm à!” Vốn dĩ trong lòng Nhị Nha đang tức giận, sau khi nghe người khác mắng mỏ mình, cô càng như đổ thêm dầu vào lửa.
“Đây là thỉnh thoảng của cô sao, đây là thường xuyên thì đúng hơn. Cô cứ nhìn người ta thì có tác dụng gì chứ, người ta cũng chỉ coi thường cô thôi. Con gái nhà khác đều rất thận trọng dè dặt, người ta còn là người đã có gia đình rồi đấy…”
“Cần quản chắc!” Nhị Nha bị người khác giẫm trúng vào nỗi đau, cô bộc phát cơn giận, đẩy mạnh một cái. Khiến cho những người đang mắng mỏ cô đều ngã xuống đồng ruộng, bùn văng tung tóe lên người. Sau đó cô quay đầu bỏ chạy!
Người bị Nhị Nha đẩy té tức giận chỉ trỏ vào bóng lưng của Nhị Nha và bắt đầu mắng chửi!
Nhị Nha chạy một mạch, cô không biết mình có thể đi đâu. Cô không muốn về nhà vào lúc này, cứ bước đi trong vô thức, sau đó bước đến đống cỏ khô nơi cô thường hẹn hò với Lý Đại Ngưu.
Cô ngồi xổm ở đó khóc lóc và chửi bới.
“Cái con nhỏ khốn kiếp Sở Y Nhất, cứ chờ đấy. Có một ngày tôi sẽ khiến Cố Hướng Đông đá cô giống như đá banh vậy. Xem cô còn đắc ý được hay không!”
Lục Ái Quốc đang rảnh rỗi, anh gặm cỏ đuôi chó trong miệng, đúng lúc chuẩn bị ngủ thì nghe thấy những tiếng khóc lóc và mắng chửi của Nhị Nha. Ôi trời, thật là xui xẻo.
“Lý Đại Ngưu cũng là một tên tồi tệ, đã đồng ý với mình rồi thế mà vẫn không làm cho mình, toàn là dối trá!”
Trong chuyện này còn có cả Lý Đại Ngưu nữa sao. Nếu như anh nhớ không lầm, Lý Đại Ngưu chính là anh rể tương lai, cái người mà ngày nào góa phụ Mã cũng tâng bốc. Sao lại dính líu đến Nhị Nha chứ?
Lục Ái Quốc không còn buồn ngủ nữa, anh lập tức tỉnh táo, vểnh tai lên lắng nghe.
“Sau này mình cũng sẽ không dây dưa với anh ta nữa, xem coi lần sau mình có thèm quan tâm anh ta không. Nếu còn không giúp mình dạy dỗ Sở Y Nhất, mình sẽ không cho anh ta động vào mình nữa!”
“Phụt.” Vốn còn tưởng rằng cô Nhị Nha này giống với góa phụ Mã, tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp, nịnh bợ, giả tạo. Không ngờ rằng còn có chuyện như vậy, dây dưa với anh rể tương lai của mình, thật kinh tởm.
Chỉ có vậy mà muốn kiếm chuyện với Sở Y Nhất, thế chẳng phải là đang tìm đường chết sao! Lục Ái Quốc từ nhỏ đã mất bố lẫn mẹ, một mình anh trưởng thành. Điều quan trọng nhất là anh biết cách quan sát sắc mặt và ngôn từ, biết nhìn người. Chỉ mỗi Nhị Nha hoàn toàn không thể nào là đối thủ của Sở Y Nhất. Nếu như Nhị Nha chủ động kiếm chuyện với Sở Y Nhất, Lục Ái Quốc dám đảm bảo rằng Nhị Nha sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Ôi trời, đây chẳng phải là vợ của anh sao. Chuyện gì thế, sao mà khóc lóc thê thảm vậy. Nói cho chồng biết đi, chồng sẽ trả thù cho em.” Lục Ái Quốc ngạo nghễ bước ra ngoài.
“Lục Ái Quốc, sao anh lại ở đây, anh đã nghe thấy gì?” Nhị Nha sửng sốt, cô không biết anh đã nghe được bao nhiêu từ những gì cô vừa nói.
“Có lẽ đây chính là số mệnh. Anh vừa mới đến, nhìn thấy em ngồi ở đây khóc lóc thật thê thảm, sao thế vợ?”
“Ai là vợ của anh, đồ không biết xấu hổ.” Nghe thấy Lục Ái Quốc nói anh ta vẫn chưa nghe thấy gì, Nhị Nha mới bình tĩnh lại. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khinh thường Lục Ái Quốc.
Lục Ái Quốc chính là con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Bản thân như thế này mà còn muốn lấy Nhị Nha làm vợ? Nằm mơ đi!
Lục Ái Quốc nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Nhị Nha, trong lòng anh cuộn trào. Một thứ rác rưởi như cô mà lại dám xem thường anh. Cứ chờ đó đi, rồi sẽ có một ngày anh khiến cho cô phải quỳ xuống cầu xin anh lấy cô!
“Vật đổi sao dời, hy vọng cô có thể giữ mãi thái độ này. Đừng đến lúc đó lại cầu xin tôi.” Lục Ái Quốc cũng không phí lời với Nhị Nha nữa, anh xoay người bỏ đi.
Nhưng mà, vừa nãy nghe cô nói Lý Đại Ngưu thường xuyên đến tìm cô. Vậy thì trong khoảng thời gian này, anh phải quan sát thật kỹ. Đồ miễn phí sao lại có thể không xem!